Mấy ngày nay, người tới Tô phủ cầu hôn quả thực nhiều đếm không xuể, trong triều những đại thần có uy tín danh dự, Vương gia, hầu gia, có thể tới thì hầu như tất cả đều tới.
Mới đầu Tô Hoài Cẩn đau đầu không thôi, sau này chỉ cảm thấy đã chết lặng, Tô Chính thật ra vui trời vui đời, mỗi ngày đều mang danh sách đến cho Tô Hoài Cẩn xem, bảo Tô Hoài Cẩn chọn một người tốt nhất vừa ý nhất.
Tô Hoài Cẩn nhìn "danh sách" trong tay, tùy tiện lật lật, mặt trên còn có cả mấy bức họa, quan tước cao, hoặc là vớ va vớ vẩn, hoặc là trong nhà cơ thiếp thành đàn, quan tước thấp nhưng thật ra có cân xứng nhưng đã bị Tô Chính bỏ qua cả rồi.
Tô Hoài Cẩn tùy tay giở giở, một chút hứng thú cũng nhấc không nổi. Lục Y ở một bên hầu hạ, cũng cúi đầu nhìn nhìn rồi thở dài: "Haizz, theo Lục Y, quả nhiên vẫn là Tứ hoàng tử tuấn mỹ, người khác đều kém hơn, hơn nữa muốn quan chức có quan chức, muốn tước vị có tước vị."
Tô Hoài Cẩn nghe xong nhìn thoáng qua Lục Y cũng không nói lời nào.
Lục Y lại nói: "Tiểu thư, Lục Y ra bên ngoài nhìn xem, lúc này, Tứ hoàng tử phỏng chừng chắc sắp sai người đưa điểm tâm lại đây rồi."
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ vẫy tay, bảo Lục Y rời đi.
Mấy ngày nay người đạp vỡ ngạch cửa cầu hôn không ít, Tiết Trường Du tất nhiên không có khả năng thiếu cảnh giác như vậy, hắn quyết định lại cố gắng một chút, bởi vậy mỗi ngày đều sẽ mang đến cho Tô Hoài Cẩn một ít điểm tâm, mỗi ngày không trùng lặp. Lục Y đều đã quen thuộc, biết giờ nào Tứ hoàng tử sẽ đến thăm.
Nhưng Tô Hoài Cẩn không thấy Tiết Trường Du, chưa bao giờ thấy, mặc kệ hắn chạy nhiều hay ít. Tứ hoàng tử vốn luôn gắt gỏng lạnh lùng, thế nhưng một chút tính tình cũng không có, vẫn cứ mỗi ngày tới, mỗi ngày tới hận không thể sáng trưa chiều đều tới.
Không đến một khắc sau đã nghe được một tiếng "Kẽo kẹt", Lục Y quả nhiên đã quay lại, trong tay bưng hộp đồ ăn. Hộp đồ ăn hai tầng, mặt trên là điểm tâm, phía dưới là mâm đựng trái cây. Bây giờ đã bắt đầu vào thời tiết mùa đông, cũng không biết Tiết Trường Du đi nơi nào tìm đến thế nhưng còn có trái cây mới.
Lục Y đi vào nói: "Tiểu thư, mới vừa rồi lão gia trở về, tựa hồ có việc gấp tìm người."
Quả nhiên, Tô Chính nhanh chóng tới tìm Tô Hoài Cẩn.
Công chúa nước Thương Dương muốn đi từ kinh thành ra vùng ngoại ô tham quan chùa miếu lễ Phật, đồng thời du lãm một chút phong cảnh Phật Sơn, bởi vậy mong Tô Hoài Cẩn cùng đi, giảng giải một chút phong thổ địa phương.
Lục Y oán giận nói: "Thời tiết rét đậm như thế này, rét lạnh như thế, còn gọi tiểu thư đi cùng? Trên núi có cái gì để xem chứ? Tất cả đều trọc lóc hết cả rồi! Công chúa nước Thương Dương này cũng không biết nghĩ như thế nào, không phải khóc thì chính là kiếm chuyện, nếu đông lạnh hỏng tiểu thư rồi, sau này làm sao sinh con được?"
Tô Hoài Cẩn nhăn mày, nhưng nàng không nghĩ ra, hỏi với giọng hoài nghi: "Nước Thương Dương......"
Nước Thương Dương là quốc gia tôn giáo, nhưng bọn họ cũng không thờ phụng Phật giáo. Theo lý mà nói, tôn giáo là một loại thủ đoạn quản lý quốc gia, nước Thương Dương cho tới nay cũng vẫn như thế. Công chúa nước Thương Dương thân là quý tộc nước Thương Dương, sao sẽ đột nhiên nhớ tới đi lễ Phật?
Tô Hoài Cẩn cảm thấy này kỳ quái cực kỳ, hơn nữa kỳ quái đến làm người ta không thể tưởng tượng được.
Lục Y nói: "Còn có thể vì cái gì? Quả nhiên không có hảo tâm, nhất định là vì làm khó dễ tiểu thư, tiểu thư, người đừng đi."
Tô Hoài Cẩn lắc đầu rồi nói: "Không, đi vẫn là phải đi, nếu không đi, không chừng trong triều có bao nhiêu người muốn tặc lưỡi, nói ta lớn lối, Hoàng Thượng đều thỉnh không nổi ta."
Hiện giờ Tô Hoài Cẩn là người tâm phúc đương triều, Tô Hoài Cẩn có bao nhiêu hồng thì có bao nhiêu người đố kỵ nàng, tuy rằng ngoài miệng không nói, đều mang theo vẻ mặt ôn hoà nịnh bợ nhưng sau lưng vẫn có không ít người muốn ngáng chân.
Đội ngũ công chủ nước Thương Dương ba ngày sau phải xuất phát, Hoàng Thượng chuyên phái một đội ngự tiền thị vệ bảo hộ đội ngũ, sáng sớm tinh mơ đã chuẩn bị khởi hành. Bởi vì chùa miếu ở kinh thành nằm ngay vùng ngoại ô, cho nên muốn sớm khởi hành, cứ như vậy yêu cầu đi về trong một ngày mới có thể bảo đảm vào đêm trước gấp gáp trở về.
Đội ngũ đi không hề chậm, chưa đến giữa trưa đã tới chùa trên đỉnh núi rồi, xe giá công chúa phía trước đã ngừng lại, được nha hoàn bên người đỡ, từ trên xe ngựa bước xuống dưới.
Tô Hoài Cẩn dậy từ lúc sáng sớm, hiện giờ đã buồn ngủ, ở trong xe ngựa mê mang một hồi, lúc này còn chưa ngủ đủ, lệnh Lục Y đỡ, cũng từ phía sau xa giá chậm rãi đi xuống.
Hiện giờ đúng là vào đông, trên đỉnh núi gió càng thêm lớn, Tô Hoài Cẩn từ xe ngựa ra ngoài thì rùng mình, lạnh không chịu được. Nếu có khả năng, chỉ muốn trở về phòng ngủ tiếp một giấc cho đã.
Trong khi Tô Hoài Cẩn còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh lại đã nghe được "Đinh ——" một tiếng, hệ thống vang lên.
[ hệ thống: Mị lực cấp sáu, có hiệu lực ]
Tô Hoài Cẩn lập tức thấy bất đắc dĩ, không phải trùng hợp đến vậy chứ? Đến chùa lễ Phật, còn có thể gặp được vương công quý tộc con trai cháu trai môn sinh hoặc là bà con xa thân thích sao?
Kết quả là ngay lúc tốt đẹp như thế này, chỉ nghe một giọng nói dịu dàng cười nói: "Cẩn Nhi, thật là trùng hợp?"
Trong lòng Tô Hoài Cẩn đứng khựng, quay đầu nhìn lại, thì ra không phải cái gì mà vương công quý tộc con trai cháu trai môn sinh bà con xa thân thích, mà là một tên còn càng lì lợm la liếm......
Tiết Trường Du!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!