Theo lý mà nói, tuy rằng Phương Thiên anh tuấn cùng cao lớn nhưng cũng chỉ là nội giám, cho dù miệng lưỡi trơn tru thì Tiết Trường Du cũng không cần ghen tuông.
Nhưng Tiết Trường Du cố tình muốn ăn mùi vị này, thật ra cũng không phải là vì ghen tuông.
Mà đạo lý này bản thân Tô Hoài Cẩn cũng hiểu.
Dù sao Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đều là người sống hai đời, biết những chuyện sẽ xảy ra.
Phương Thiên là tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, nội giám tổng quản cũng là Hán công hai xưởng. Tuy rằng quan chức không có bao lớn nhưng tuyệt đối là dưới một người trên vạn người.
Nhưng mà Phương Thiên...... Đều không phải là hoạn quan chân chính.
Điểm này, hiện giờ sợ chỉ có Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du biết.
Phương Thiên từ nhỏ đã chịu khổ, khi còn nhỏ đã bị bắt cóc bán vào cung nhưng Phương Thiên đều không phải là hoạn quan. Làm sao mà nghĩ tới trời xui đất khiến từng bước thăng chức, sau đó còn hầu hạ ở bên cạnh Hoàng Thượng.
Phương Thiên miệng ngọt, làm người biết ăn nói, hiểu được gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Không chỉ như vậy, thủ đoạn sắc bén, tâm cơ thâm trầm, làm việc lưu loát, Hoàng Thượng rất thưởng thức hắn ta làm việc nhanh như chớp. Ông luôn cảm thấy rất nhiều hoàng tử không làm việc nhanh nhẹn bằng Phương Thiên.
Phương Thiên quyền lợi ngập trời, chấn động nhất thời, nhưng về sau bí mật không phải hoạn quan của hắn ta cuối cùng vẫn bị phát hiện. Hoàng Thượng tức giận hạ lệnh xử tử Phương Thiên.
Tô Hoài Cẩn biết năng lực của Phương Thiên, luôn cảm thấy Phương Thiên chết như thế thật sự cũng đáng tiếc. Nhưng này đều không phải trọng điểm, trọng điểm chính là Tô Hoài Cẩn muốn mượn thế lực của Phương Thiên.
Thêm một đồng minh còn hơn là thêm một kẻ địch hiếu thắng.
Phương Thiên chủ động lấy lòng Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn tất nhiên vui vẻ tiếp thu rồi.
Hai người kia nói nói cười cười, Phương Thiên lại hiểu được dỗ dành người khác, nói nửa thật nửa giả. Tiết Trường Du ở nơi xa nhìn thấy thì trong lòng đổ từng bình giấm từng bình một, "rầm rầm " vài tiếng, lập tức thành một biển giấm đại dương mênh mông.
"Ơ? Trường Du ca ca?"
Tiết Trường Du còn tránh ở chỗ tối uống giấm, nào biết bả vai bị người ta chụp một phát. Tuy hắn tai thính mắt tinh, công phu không yếu nhưng mới vừa rồi cố uống giấm nên không phát hiện có người lại đây.
Tiết Trường Du quay đầu nhìn lại, thì ra là công chúa Hàm Bình.
Hàm bình là con gái của Hoàng Hậu, muội muội ruột của Thái Tử, dưới gối Hoàng Hậu chỉ có một nam một nữ, bởi vậy cực kỳ cưng chiều Hàm Bình.
Hàm Bình làm người cũng không nhiều loanh quanh lòng vòng như vậy, rất là hoạt bát nghịch ngợm. Nếu không phải bởi vì Hàm Bình là đích nữ của Hoàng Hậu, trong lòng nàng ấy cũng không có tâm tư thì chỉ sợ đã sớm bị người ta ức hiếp rồi.
Tiết Trường Du cùng công chúa Hàm Bình đều không phải là huynh muội một mẹ đẻ ra. Nhưng quan hệ ngày thường cũng coi như là gần gũi, không có quá nhiều khúc mắc.
Dù sao Tiết Trường Du đang "rình coi", nhìn thấy công chúa Hàm Bình thì ho khan một tiếng, gật đầu: "Hàm Bình đó à."
Công chúa Hàm Bình thấy có chút kỳ quái, luôn cảm thấy Tiết Trường Du là lạ.
Tiết Trường Du nhìn Hàm Bình rồi nói: "Canh giờ còn sớm, muội đến tiệc à?"
Công chúa Hàm Bình cười nói: "Không phải, muội muốn đi xem tỷ tỷ nhà họ Tô! Không biết có phải ở bên đó hay không nữa."
Tiết Trường Du nghe xong, lập tức tương kế tựu kế không chút dấu vết nói với công chúa Hàm Bình: "Thiên kim của thừa tướng? Không, không phải bên kia à?"
Hắn nói xong, nhìn như thuận tay, công chúa Hàm Bình chưa từng gặp qua Tô Hoài Cẩn, ngẩng đầu lên mới thấy bên kia có một người con gái, tất nhiên chính là Tô Hoài Cẩn. Nàng lập tức vui mừng chạy tới.
Tiết Trường Du thấy công chúa Hàm Bình vui mừng chạy tới, chính mình cũng ho khan một tiếng đi theo qua đó.
Tô Hoài Cẩn còn đang cùng Phương Thiên nói giỡn, nào biết đột nhiên chạy ra một người, tuổi không lớn, trang điểm không tầm thường, dáng vẻ rất là hoạt bát, lao tới cười nói: "Tô tỷ tỷ."
Tuy rằng lúc này Tô Hoài Cẩn hẳn là không quen biết công chúa Hàm Bình, nhưng sau này Tô Hoài Cẩn quen biết công chúa Hàm Bình. Thấy công chúa Hàm Bình đi tới, vội vàng cung kính hành lễ: "Gặp qua công chúa."
Lúc này Tiết Trường Du mới thuận thế đi ra, cùng một nụ cười dịu dàng nói với Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!