Chương 38: Nhanh chân đến trước

Editor: Mứt Chanh

"Thần cung nghênh thánh giá!"

Tô Chính thấy ngự liễn dừng lại đã vội vàng mang theo mọi người dập đầu nghênh giá.

Tứ hoàng tử Tiết Trường Du từ trên lưng ngựa xoay người bước xuống, tự mình đi qua kéo màn ngự liễn lên, nói với giọng cung kính: "Phụ hoàng, tới rồi."

Lúc này Hoàng Thượng mới từ ngự liễn chậm rãi bước ra, nhìn nhìn mọi người rồi cười tủm tỉm, tâm tình rất tốt: "Đều không cần giữ lễ, miễn lễ."

Lúc này nhóm người Tô Chính mới dập đầu tạ ơn, từ trên mặt đất đứng lên, một đám cúi đầu không dám lỗ mãng.

Hoàng Thượng chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm đi tới: "Đừng đứng, đều đi vào thôi."

Tô Chính nhanh chóng nhường Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng đi vào trước, đoàn người lúc này mới đi vào trong, chuẩn bị đi đến chính sảnh.

Tô Hoài Cẩn theo ở phía sau nhưng vẫn cảm giác được tầm mắt nóng bỏng như cũ không hề biến mất, giống như thứ gì đó vẫn luôn đâm vào thịt mình không thể lấy ra.

Tô Hoài Cẩn cúi đầu, ngước mắt lên nhìn thoáng qua, quả nhiên là Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du vẫn luôn đi phía trước, Hoàng Thượng đi tuốt đàng trước sau đó chính là Tô Chính cùng Tiết Trường Du nhưng Tiết Trường Du cố ý lùi lại phía sau hai bước, lặng lẽ cùng Tô Hoài Cẩn sóng vai.

Còn Tô Cẩm Nhi tất nhiên cũng ở bên trong đội ngũ nghênh giá, nhìn thấy Tiết Trường Du với Tô Hoài Cẩn di chuyển cùng nhau, ả ta lập tức nghiến răng nghiến lợi. Trước đó vài ngày ả ta bị Tô phu nhân túm rớt tóc, đỉnh đầu trọc một mảng, bởi vậy trên đầu còn mang một đóa hoa không lớn không nhỏ.

Nhưng trang sức tựa như cũng che không được cái đầu hói kia, lại thêm một bông hoa lớn trông có chút kỳ quái, bởi vậy, Tô Cẩm Nhi cũng không dám đi phía trước quây quần.

Tiết Trường Du tựa như không hề nhìn thấy Tô Cẩm Nhi mà tiến đến bên cạnh Tô Hoài Cẩn, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Thân thể của nàng không sao chứ? Sau khi về kinh có phát ban không?"

Cơ thể của Tô Hoài Cẩn dễ dàng phát ban, thật ra chính là dị ứng. Xuân thu đổi mùa, không hợp với khí hậu, hoặc là xa nhà đổi hoàn cảnh đều sẽ thỉnh thoảng phát ban.

Tô Hoài Cẩn nghe Tiết Trường Du nói như vậy thì cung kính nhỏ giọng trả lời: "Tạ vương gia quan tâm, cũng không có phát ban."

Tiết Trường Du cười cười, tựa như nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."

Sau khi Tiết Trường Du cười thì lại nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Cẩn, nhìn chằm chằm đến nỗi cả người Tô Hoài Cẩn dựng đứng đành phải chạy nhanh hai bước, đuổi kịp phía trước.

Mọi người vào chính sảnh, Hoàng Thượng ngồi xuống, còn những người khác đều đứng hầu hạ.

Hoàng Thượng trước tiên nói vài câu khách sáo, ngay sau đó vẫy tay với Phương Thiên đang hầu hạ bên cạnh, Phương Thiên gật đầu, cung kính thưa: "Dạ, Hoàng Thượng."

Hắn nói xong mới mang một danh mục ra, mở ra tuyên đọc cực kỳ cung kính.

Danh sách lần này là Hoàng Thượng muốn thưởng, phần lớn là một ít dược liệu quý báu, tơ lụa, còn có kim thoa trâm ngọc linh tinh, đều là những thứ của con gái.

Sau khi Hoàng Thượng nghe Phương Thiên tuyên đọc thì cười nói với Tô Hoài Cẩn: "Trẫm nghe nói Tô nha đầu trước đó bị trọng thương, hiện giờ, đã khỏe hơn chút nào chưa?"

Tô Hoài Cẩn nhanh chóng quỳ xuống chuẩn bị cung kính đáp lời, lại bị Hoàng Thượng ngăn cản, Hoàng Thượng xua tay: "Đừng quỳ đừng quỳ, con lại đây, đến trước mặt trẫm."

Tô Hoài Cẩn vội vàng bước về phía trước nhưng cũng không dám đến gần quá, lại phải quỳ xuống đáp lễ, Hoàng Thượng cười xua tay: "Nhìn nha đầu này, xa lạ thế."

Ông nói xong mới nói với Phương Thiên: "Ban ngồi."

Rất nhanh đã có nội giám chuyển ghế dựa đến, Hoàng Thượng nói: "Đặt ở đây, trước mặt trẫm."

Ở đây mọi người đều bị kinh ngạc, Hoàng Thượng để ghế dựa ở trước mặt ông cách đó không xa, tuy rằng không phải là bậc trên nhưng địa vị cũng quá mức hậu đãi.

Huống chi mọi người bên trong đây, đương triều nhất phẩm Thừa tướng còn đứng, đương triều Yến Vương, Tứ hoàng tử của Hoàng Thượng cũng đứng, mà Tô Hoài Cẩn là một vãn bối, vẫn là con gái thế nhưng được Hoàng Thượng ban ngồi, quả thực là độc nhất vinh hạnh.

Tiết Trường Du nhìn qua đấy không khỏi cười một chút, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn nhận vinh hạnh, Tiết Trường Du còn vui hơn chính mình được khen ngợi, thiếu chút nữa cười ngây ngô rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!