Tô phu nhân khóc nháo không thôi, trong miệng không ngừng kêu, gã sai vặt nha hoàn căn bản vặn không được bà, giãy giụa như điên.
Cuối cùng Tô Chính không có cách nào đành phải hạ lệnh kêu hộ viện tiến vào, tống cổ Tô phu nhân cũng một trương hưu thư ra khỏi phủ, đưa về nhà mẹ đẻ.
Mặt khác, nhà mẹ đẻ Tô phu nhân cũng là đại thế gia có uy tín danh dự, làm xong chỗ việc này lại thấy Tô Chính tuyệt tình như thế, trong lòng rất không vui, chỉ là cũng không dám phát tác, cuối cùng cách làm của Tô Chính quả thật cũng không sai.
Nhà mẹ đẻ Tô phu nhân rất nhanh đã xóa bỏ Tô phu nhân ra khỏi gia phả, đuổi ra khỏi nhà họ Tô, trực tiếp giao cho Đại Lý Tự, theo lẽ công bằng xử lý.
Tô phu nhân lần này có thể nói là chúng bạn xa lánh, không ai đứng ra che chở bà ta, ngay cả Tô Cẩm Nhi bà ta luôn luôn che chở cũng không vì bà ta nói một câu lời hay.
Dù sao Tô Cẩm Nhi chính là người dựa vào người khác để leo lên, sao có thể không suy nghĩ cho bản thân mà đi bênh vực bà ta?
Chuyện của Tô phu nhân nháo đến ồn ào huyên náo, người tâm phúc Phương Thiên trước mặt Hoàng Thượng lại đến thăm phủ Thừa tướng.
Bởi vì con trai của nhà họ Tô không ở nhà, còn ở biên quan thủ quan, cho nên Tô Chính mang theo đích nữ Tô Hoài Cẩn còn có dưỡng nữ Tô Cẩm Nhi quỳ gối chính sảnh nghênh đón thánh chỉ.
Phương Thiên cười tủm tỉm từ bên ngoài đi vào, trên tay cung kính thánh chỉ, lần này thái độ đến đây hiển nhiên muốn thân hòa hơn nhiều so với lầ trước.
Phương Thiên cười cười, hành lễ trước Tô Chính rồi nói: "Thừa tướng gia!"
Tô Chính cũng không dám nhận, ông tuy là nguyên lão hai triều, nhưng Hoàng Thượng đăng cơ không lâu, chi vị Thừa tướng của mình còn không vững chắc, nhưng Phương Thiên không phải như vậy. Phương Thiên chính là tâm phúc của Hoàng Thượng, biết co biết duỗi, lại còn có có chút thủ đoạn, Hoàng Thượng cực kỳ vừa lòng, mỗi ngày không thể thiếu được hắn.
Tô Chính vội vàng đáp lễ, Phương Thiên còn cười nói: "Trước chúc mừng Thừa tướng gia."
Tô Chính kinh ngạc nói: "Không biết...... Không biết có chuyện gì vui?"
Nhà gọ Tô xảy ra chuyện này, dòng dõi không có bại hoại đã là chuyện tốt, Phương Thiên thế nhưng còn nói chúc mừng ông, lời này có chút khó hiểu.
Phương Thiên không có đáp lời, mà bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, mọi người vội vàng cung kính quỳ nghe.
Thì ra Phương Thiên nói không sai, không phải thánh chỉ trách cứ mà là thánh chỉ trấn an nhà họ Tô tới rồi.
Thánh chỉ nói nhà họ Tô đại nghĩa diệt thân, trung thành thiên địa chứng giám, Hoàng Thượng cảm thấy sâu sắc vui mừng vân vân.
Tô Hoài Cẩn cúi đầu cung kính nghe, trong lòng nàng rõ ràng, lúc này Hoàng Thượng đột nhiên trấn an nhà họ Tô cũng không phải không có lý.
Rốt cuộc hiện giờ quan hệ giữa triều đình cùng nước Thương Dương cực độ cứng đờ, lần này bắt được nhược điểm xả lũ của nước Thương Dương, hơn nữa nước Thương Dương hành thích Tứ hoàng tử cùng Tô Hoài Cẩn, thù mới thêm hận cũ, như thế nào cũng phải thanh toán.
Một cái làm không được......
Đó là phải đánh giặc.
Đương kim triều đình, ai có binh quyền lớn nhất?
Nói vậy ngoại trừ đại ca Tô Hoài Cẩn của Tô Hoài Chẩn ra, không ai có thể cho ra đáp án khác.
Nói không chừng Tô Hoài Chẩn phải nắm giữ ấn soái xuất chinh, thảo phạt nước Thương Dương.
Cho dù lui một vạn bước, thái độ nước Thương Dương nhận sai cực kỳ tốt đẹp thì cũng phải tính toán cẩn thận, như vậy tính ra, triều đình hiện giờ thế cục đối ngoại đã rất cứng đờ, tất nhiên không thể đối nội cũng cứng đờ.
Nếu trong ngoài đều cứng đờ, chỉ sợ cũng có chuyện xấu.
Cho nên chỉ cần Tô Chính "đại nghĩa diệt thân", Hoàng Thượng tất nhiên sẽ theo đài cơ này xuống, cũng cho Tô Chính vài phần thể diện.
Tô Chính vừa nghe thấy thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dùng tay áo quan bào, lặng lẽ xoa xoa mồ hôi trên trán.
Phương Thiên tuyên đọc xong thánh chỉ, cười nói: "Chúc mừng Thừa tướng gia, tiếp chỉ."
Tô Chính vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, đôi tay cực kỳ cung kính cử qua đỉnh đầu, tiếp nhận thánh chỉ, sau đó lại dập đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!