Bởi vì một đường có dịch quán để nghỉ ngơi, cũng có đội ngũ Yến Vương mở đường, dọc theo đường đi có thể nói là không có trở ngại nên rất nhanh đã đến kinh thành.
Vào kinh thành, phương hướng Tiết Trường Du cùng Tô Hoài Cẩn cũng không giống nhau. Tiết Trường Du phải nhanh chóng tiến cung diện thánh, mà Tô Hoài Cẩn thì lại là hồi phủ Thừa tướng.
Tiết Trường Du ở cửa thành chắp tay: "Tiểu vương có công vụ trong người, không tiện đưa tiễn."
Tô Hoài Cẩn cung kính: "Vương gia nói quá lời, dọc theo đường đi còn phải đa tạ Vương gia mới phải."
Tiết Trường Du khách khí một chút, bởi vì vội vã hồi báo chuyện nước Thương Dương nên đành phải đi trước một bước, lấy roi thúc ngựa chạy về hoàng cung.
Tiết Trường Du từ khi vào kinh thành tới nay, tâm tình rất tốt, gần đây giải quyết chuyện nước thương Dương nên việc hồi cung càng quan trọng.
Cái thứ hai Tô Hoài Cẩn chưa từng nghĩ tới.
Là bởi vì Thủy công tử là thanh mai trúc mã với Tô Hoài Cẩn, xa cuối chân trời không có biện pháp đi theo vào kinh thành cho nên Tiết Trường Du mới vui như vậy. Dù sao nguy cơ thanh mai trúc mã cũng được giải trừ, khối tảng đá lớn kia trong lòng Tiết Trường Du cũng được buông xuống, có thể không vui sao?
Sắc mặt của Tiết Trường Du không tồi cũng đã đi rồi, Tô Hoài Cẩn cũng nên đi về phủ Thừa tướng.
Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi, phủ Thừa tướng có đích phu nhân thông đồng với địch bán nước, không biết có phải đã nháo đến động trời rồi hay không.
Tô Hoài Cẩn tới trước cửa phủ Thừa tướng, quả nhiên nghe thấy bên trong có âm thanh ồn ào, nha hoàn cùng mấy gã sai vặt vây quanh Tô Hoài Cẩn đi vào trước, đã có nha hoàn chạy ra nói: "Tiểu thư, ngài đã trở lại rồi!"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
Nha hoàn kia nói với giọng sốt ruột: "Tiểu thư, ngài mau đi xem một chút đi, lão gia đang ở sảnh ngoài!"
Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, xiêm y mệt mỏi phong trần cũng không kịp thay, trực tiếp mang theo Lục Y đi phía trước.
Tô Chính quả thật đang ở sảnh ngoài, đâu chỉ có mỗi Tô Chính còn có rất nhiều người. Thời điểm Tô Hoài Cẩn đi vào, đang có nội giám truyền chỉ từ bên trong đi ra.
Nội giám là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, tên là Phương Thiên, quần áo khác với người thường, cũng không có nét ngượng ngùng của nội giám, ngược lại khá là thoải mái hào phóng. Thoạt nhìn khoảng hai mươi, một đôi mày kiếm, hai mắt híp hẹp dài, có một cổ ảo giác đa mưu túc trí, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn thì thái độ rất khách khí, còn hành lễ, cười nói: "Tô cô nương."
Tô Hoài Cẩn cũng cực kỳ khách sáo làm lễ, nói: "Hán công đại nhân."
Phương Thiên cười cười, nói: "Tô cô nương đa lễ, nô tài không dám."
Phương Thiên lại nói: "Công lao của Tô cô nương lần này rất lớn, lời khen ngợi của Hoàng Thượng nhanh chóng sẽ đến, đến lúc đó nô tài lại phải quấy rầy Tô cô nương."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Làm sao lại gọi là quấy rầy được?"
Nàng nói xong mới nhìn về phía Tô Thần Tô Ngọ bên cạnh, nói: "Thỉnh Hán công đại nhân đến trà thất uống trà."
Nói là uống trà, thật ra chính là dựa theo quy củ, cho người tuyên chỉ đưa một ít lễ, hầu hạ xong mới làm cho những người này hồi cung đi phục mệnh.
Phương Thiên cười nói: "Không cần, nô tài có mệnh trong người, phải lập tức hồi cung, Tô cô nương, nô tài cáo từ."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, Phương Thiên bước nhanh ra sảnh ngoài, dẫn người rời đi.
Tô Hoài Cẩn ở đại sảnh vừa thấy, Phương Thiên quả nhiên là tới tuyên chỉ, không chỉ là tới tuyên chỉ lại còn mang người tới, chính là trước một bước áp giải Tô phu nhân hồi kinh!
Tô phu nhân lúc này đang quỳ gối trên thính đường, khóc nước mắt nước mũi. Hoàng Thượng có chỉ, Tô phu nhân chính là người của tướng phủ, bởi vậy không tiện giam giữ xử lý, mang về tướng phủ giam lỏng, giam lỏng tới khi nào, trừng phạt cái gì, Hoàng Thượng một mực không mở miệng.
Tô phu nhân quỳ gối ở thính đường, khóc kêu: "Lão gia! Lão gia!!"
Tô Chính tức đến độ cả người phát run, ngồi ở ghế trên, "ầm!!!" một tiếng, trực tiếp ném bát trà xuống đất, sợ tới mức mọi người đều "ô ——" một tiếng hút không khí.
Tiếp theo Tô Cẩm Nhi cũng hoảng sợ, chưa từng thấy qua Tô Chính phát hỏa lớn như vậy, vội vàng đứng ở một bên không dám phát ra tiếng động.
Mảnh sứ vỡ vụn của bát trà bắn lên cao nháy mắt đã làm bị thương gương mặt Tô phu nhân, Tô phu nhân sửng sốt, khóc càng mãnh liệt, kêu thảm: "Lão gia! Lão gia!! Đều do Tô Hoài Cẩn! Đều là Tô Hoài Cẩn vu hãm ta! Ta tốt xấu cũng là thê tử của ngài, là Tô Hoài Cẩn, nàng sao có thể ác độc như thế......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!