Lục Y không biết tiểu thư đang cười cái gì, có chút hoài nghi mà gãi mái tóc mình.
Chỉ nghe Tô Hoài Cẩn nói: "Lục Y, em lại đây, ta phân phó em đi chuẩn bị một ít đồ."
Lục Y nhanh chóng đưa lỗ tai qua: "Tiểu thư, người phân phó đi ạ!"
Tô Hoài Cẩn có chút thần thần bí bí mà nói: "Hôm nay phòng bếp ăn gà sao?"
Lục Y một câu cũng không nghe hiểu, nói với giọng kỳ quái: "Ăn gà? A? Tiểu thư người muốn uống canh gà hả?"
Tô Hoài Cẩn cười cười: "Không, ta muốn em lấy cho ta môt chút máu gà tới đây."
Lục Y càng nghe càng không hiểu: "Muốn...... Muốn máu gà làm cái gì ạ?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Cái gì cũng có tác dụng của riêng nó."
Lục Y dù sao cũng nghe không hiểu, dứt khoát không cần hiểu đã gật đầu nói: "Dạ, tiểu thư, Lục Y đi liền."
Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Đừng kinh động đến người khác, em nói với nhà bếp ta muốn ăn chút gì, sau đó lúc đầu bếp đổ máu đi thì em lấy cho ta."
Lục Y dùng sức gật đầu: "Tiểu thư, người yên tâm đi, muốn nhiều hay ít? Một thùng? Hai thùng? Hay ba thùng?"
Tô Hoài Cẩn suýt nữa cười: "Nửa thùng là đủ rồi, không được nhiều như vậy."
Lục Y lại gật đầu: "Lục Y nhớ kỹ."
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Còn nữa em tìm cho ta một mảnh vải trắng đi."
Lục Y vội vàng ghi nhớ: "Đúng rồi, một mảnh vải trắng, nửa thùng máu gà, tiểu thư người yên tâm đi, còn phân phó gì khác không ạ?"
Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng thản nhiên nói: "Lại đi tìm Yến Thân Vương, nói ngài ấy mấy câu của ta."
Tô Hoài Cẩn nói như thế khiến Lục Y sợ tới mức mở to hai mắt, há to miệng, kinh ngạc không thôi. Dù sao thời gian gần đây lâu như vậy, đều là Yến Thân Vương tự mình đến thăm, tới bái kiến Tô Hoài Cẩn còn Tô Hoài Cẩn chưa từng chủ động bái kiến Yến Thân Vương, tiện thể nhắn gì đó càng không có.
Tô Hoài Cẩn vẫy tay để Lục Y đưa lỗ tai lại đây, nhỏ giọng nói hai câu.
Lục Y liên tiếp gật đầu: "Tiểu thư, người yên tâm, Lục Y sẽ không làm hư chuyện đâu."
Tô Hoài Cẩn nói: "Đi đi, động tác nhanh nhẹn một chút, đừng để người khác nhìn thấy."
Lục Y lập tức đáp lại rồi vội vàng chạy ra ngoài, bận rộn chuyện tiểu thư phân phó.
Bên kia Tô phu nhân cùng công chúa nước Thương Dương ăn nhịp với nhau, hai người đều muốn mạch ngọc nhưng hiện tại mạch ngọc do Tô Hoài Cẩn quản, hai người kia vốn không chiếm được vào tay, càng miễn bàn làm sao mà tham ô.
Hai người suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, thương lượng kỹ một trận, sai gã sai vặt nha hoàn bà tử đi hết, chung quanh chính sảnh còn có người gác vì chỉ sợ Tô Hoài Cẩn biết.
Nhưng mà hai người này chu đáo chặt chẽ như thế lại trăm triệu không thể tưởng được, Tô Hoài Cẩn vốn không cần tốn công nghe lén như vậy đã hoàn toàn biết được bí mật của hai người.
Tô phu nhân có chút khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có thể thành công sao? Người của ngài có đáng tin không?"
Công chúa nước Thương Dương cười cười: "Cái gì mà người của ta? Lần này là ta tự mình động thủ."
Công chúa nước Thương Dương từ nhỏ đã tập võ, công phu tất nhiên không yếu. Nếu để người khác động thủ, chỉ sợ là không đủ chu đáo chặt chẽ, cho nên tính toán tự mình động thủ.
Tô phu nhân vừa nghe thấy cũng có chút sợ hãi, không nghĩ đến công chúa thế nhưng muốn tự mình động thủ. Chẳng qua tự mình động thủ cũng tốt, miễn cho để người khác còn phải lo lắng.
Tô phu nhân lau mồ hôi lạnh, run giọng hỏi: "Được không?"
Công chúa nước Thương Dương tựa như cực kỳ tự phụ về công phu của mình nên nói: "Ngươi yên tâm, Tô Hoài Cẩn không có võ, ta sớm đã thử qua, bóp chết nàng ta chẳng qua như là bóp chết một con con kiến, không cần tốn nhiều sức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!