Tiết Trường Du nhanh chóng bước ra, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm ban cho Tô Cẩm Nhi.
Tô Cẩm Nhi tựa hồ như không cam lòng, vẫn muốn cho Tiết Trường Du chú ý đến, lớn tiếng nói: "Cung tiễn Vương gia......"
Chỉ là nàng nói xong, Tiết Trường Du cũng không có quay đầu lại, trực tiếp nghênh ngang mà đi, lập tức ra đến cửa lớn phủ đệ.
Tô Cẩm Nhi nhất thời tức muốn chết, nhưng cũng không thể phát tác, đành phải xé khăn tay chính mình.
Tô Hoài Cẩn thấy Tiết Trường Du đi rồi thì tự mình ngồi xuống, chuẩn bị dùng cơm trưa.
Tô phu nhân vẫn còn đang đắm chìm trong mạch ngọc, tự nhiên liền mặc kệ Tô Cẩm Nhi thế nào, vội vàng cũng ngồi lại đây, dựa gần Tô Hoài Cẩn ngồi, cười nói: "Chao ôi, mấy giờ rồi? Còn chưa dùng cơm trưa? Mau mau, nương thấy vậy đều đau lòng, dạ dày con vốn không tốt, nên đúng hạn dùng bữa mới phải!"
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng: "Hoài Cẩn thân thể chắc nịch, đâu giống Cẩm Nhi muội muội yếu đuối như vậy? Sợ là phu nhân nhớ lầm rồi hay chăng?"
Tô Hoài Cẩn một chút thể diện cũng không cho Tô phu nhân.
Tô phu nhân sửng sốt, ăn một miệng đắng ngắt, trên mặt khó coi nhưng như cũ không phát tác, hôm nay công lực ẩn nhẫn của bà ta cực kỳ đúng chỗ.
Tô phu nhân cười rộ lên, giống như gà mái đẻ trứng, lại nói: "Con một mình đến đây, nương cùng lão gia đều cực kỳ lo lắng, nghĩ con ăn có ngon không? Ngủ có được không? Còn nghe nói con ban ngày ăn không ngon, trong đêm tối ngủ không yên...... Không phải sao? Nghe nói con bị đâm, lão gia cũng gấp đến độ không được, nhưng con gái ngoan cũng biết kinh thành không có lão gia, triều đình không sập sao?
Bởi vậy lão gia mới không tới, đành phải sai ta đến đây nhìn xem con như thế nào."
Tô Hoài Cẩn cười một tiếng, thản nhiên nói: "Đúng rồi, Hoài Cẩn không có việc gì, ban ngày ăn ngon, trong đêm tối ngủ ngon, bị ám sát cũng không chết được, trầm trồ khen ngợi những người này trong lòng thất vọng đến cực điểm, hiện giờ phu nhân xem cũng xem qua, vậy thỉnh ngài quay về đi thôi? Địa phương nhỏ này muốn cái gì cũng không có, còn mới vừa trải qua lũ lụt, khủng hoảng đến mức không dám giữ phu nhân lại làm khách."
Tô phu nhân tức đến độ đôi mắt trừng to, thiếu chút nữa vỗ bàn, chẳng qua vẫn nỗ lực áp chế lửa giận chính mình, nhìn ra được Tô phu nhân cực kỳ yêu thích mạch ngọc kia cho nên không thể cùng Tô Hoài Cẩn trở mặt.
Thời điểm Tô Cẩm Nhi nghe các nàng nói chuyện thì nhìn chằm chằm vào canh gà trên bàn, mới vừa nghe nói chén canh gà kia chính là do đích thân Tứ hoàng tử Tiết Trường Du hầm.
Nàng ta chưa từng nghe nói đường đường Yến Vương còn sẽ xuống bếp, hơn nữa lại còn vì Tô Hoài Cẩn thế nhưng không tiếc uy nghiêm chính mình xuống bếp nấu cơm.
Trong lòng Tô Cẩm Nhi cực kỳ hận, mắt thấy canh gà kia, đôi mắt kia thiếu chút nữa không dứt ra được, lập tức chậm rãi tiến lên, cũng ngồi xuống, cười nói: "Mẫu thân, đại tỷ tỷ, thật vất vả mới gặp được nhau, thật là vui, nhưng vẫn nên dùng bữa!"
Tô phu nhân còn tưởng rằng Tô Cẩm Nhi là đang hạ bậc thang cho bà ta leo xuống, vội vàng nghe theo: "Phải phải phải, thân thể con gái ngoan ốm yếu, đặc biệt bây giờ phải dưỡng thân mình, tới, dùng bữa đi."
Tô Cẩm Nhi nghe bà ta nói như vậy, lập tức gấp không chờ nổi, đều đứng lên, trực tiếp mang thân mình đi múc canh gà Tiết Trường Du nấu.
Tô Hoài Cẩn vừa thấy, trong lòng cười lạnh một tiếng, thoạt nhìn Tô Cẩm Nhi ở kinh thành rất là dễ chịụ. Trước đó vì chuyện của nha hoàn Tử Kiều, bởi vì ở trong ngục tự sát nên cũng theo đó không giải quyết được gì, Tô Cẩm Nhi được thả ra, tất nhiên miệng vết thương trên mặt cũng lành một nửa, sợ là vết sẹo lành đã quên đi đau đớn rồi.
Nhưng canh Tiết Trường Du hầm, Tô Hoài Cẩn không nghĩ sẽ uống, cũng không có lý do gì nhường cho Tô Cẩm Nhi uống.
Đặc biệt là vẻ mặt nhảy nhót ngượng ngùng của Tô Cẩm Nhi, Tô Hoài Cẩn nhìn thì cực kỳ chán ghét.
Tô Cẩm Nhi tự múc cho chính mình một chén canh, một chén lớn tràn đầy, hận không thể tràn ra bên ngoài, lại ngại mặt mũi nên cũng múc cho Tô phu nhân một chén, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ là nửa chén, cuối cùng đến phiên múc canh cho Tô Hoài Cẩn, dứt khoát chỉ một chén nhỏ cho có lệ, phảng phất chính là làm bộ.
Tô Cẩm Nhi bưng canh, cười tủm tỉm nói với Tô Hoài Cẩn: "Đại tỷ tỷ, ăn canh nào! Nghe nói này canh gà vẫn là Tứ hoàng tử đích thân hầm cho đại tỷ tỷ! Đại tỷ tỷ thật đúng là may mắn......"
Ả ta vừa nói, một tay cầm, một tay đỡ lấy đáy bát canh, thế nhưng còn muốn hất lên mặt Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn nhìn ra được, quyết định của ả ta là cố ý.
Thế nhưng Tô Hoài Cẩn ngồi không nhúc nhích, chỉ là cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đúng rồi, chính mình thật đúng là may mắn.
Liền nghe "Đinh ——" một tiếng, quả nhiên hệ thống thực hiện thứ mình muốn, đã có hiệu lực.
[ hệ thống: May mắn cấp tám, có hiệu lực ]
Tô Cẩm Nhi làm bộ không cẩn thận, muốn hất canh gà nóng lên mặt Tô Hoài Cẩn, kết quả trong nháy mắt, chân ghế dựa bị trượt qua.
Theo sát là Tô Cẩm Nhi "A!" một tiếng kinh ngạc, sau đó là Tô phu nhân "A ——!!"kêu thảm thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!