Chương 29: Thâm tình cưng chiều

Editor: Sunn & Mứt Chanh

Thời tiết đúng là càng ngày càng lạnh, từ từ xuất hiện cai1se lạnh cuối thu. Đã tới gần đầu mùa đông, những ngọn cây khô héo, ánh bình minh phía chân trời cũng ảm đạm, tựa như hai má đỏ hây hây của người đẹp khi say rượu......

Tâm tình mấy ngày gần đây của Tô Hoài Cẩn càng ngày càng tốt, không vì cái gì cả, chỉ vì mạch ngọc bích nàng đào được bên trong hoa viên.

Mỗi khi mạch ngọc được khua chiêng gõ mõ khởi công, người khác đào mạch ngọc chỉ hơn một ngàn vạn người, bao gồm cả nhân công và hỏa lực, còn chưa kể đến vô vàn nguy hiểm đang rình rập chực chờ.

Còn Tô Hoài Cẩn thì sao?

Nàng chỉ cần lệnh cho người khiêng cái cuốc, còn đơn giản hơn trồng trọt, tùy tiện đào hai cuốc đã ra được mạch ngọc rồi.

Tô Hoài Cẩn đã đánh giá qua, mạch ngọc này chỉ có thể tạo ra mấy khối ngọc bích bình thường thì cũng đã đủ đối chọi với cả một đất nước, chứ đừng nói là với một thành nho nhỏ như thế này, chỉ tính riêng ở kinh thành ho khan một tiếng cũng đủ chấn động. Có thể nói, nàng đang trên đường tiến đến vị trí phú bà trong tương lai rồi

Nếu như mạch ngọc này sản xuất một ít ngọc với tỉ lệ tốt, vậy......

Tô Hoài Cẩn lập tức cười cười, đừng nhìn nàng đời trước là thiên kim Thừa tướng, Hoàng Quý Phi chỉ huy lục cung, thế nhưng nhiều tiền bạc như vậy, Tô Hoài Cẩn thật đúng là chưa được trải nghiệm qua.

Tâm tình của Tô Hoài Cẩn rất tốt, bởi vì thời tiết có chút lạnh nên đành ngồi ở trong phòng uống trà, còn gọi Lục Y mang mấy thứ điểm tâm ăn sáng đến.

Nghe thấy âm thanh Lục Y chạy đến, hận không thể chạy nhanh hơn con thỏ, ngay sau đó chính là "loảng xoảng!" một tiếng, dường như là lấy đầu tông cửa trực tiếp vọt vào.

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, sợ tới mức điểm tâm trên tay nàng thiếu chút nữa ném đi.

Hành động của Lục Y nếu là ở kinh thành phủ Thừa tướng, bị người khác nhìn thấy nhất định phải ăn roi nhưng Tô Hoài Cẩn cũng không để ý, cũng không phải lười quản mà là hoàn toán "dung túng" nàng ấy.

Lục Y từ đời trước đã đi theo bà già Tô Hoài Cẩn này, mãi cho đến khi Tô Hoài Cẩn đốt cung Du Cẩn, Lục Y đều trung thành và tận tâm, tuy rằng ngày thường có chút lỗ mãng nhưng tuyệt đối không hai lòng.

Người như vậy, Tô Hoài Cẩn tất nhiên phải "dung túng" một ít.

Lục Y chạy vào, thở hổn hển, dồn dập vỗ vỗ ngực của mình rồi lau một mồ hôi, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Tiểu thư! Tiểu thư!"

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Lại chuyện gì?"

Lục Y hưng phấn nói: "Ngọc! Ngọc! Mạch ngọc á! Đào ra một khối thật lớn, tỉ lệ cực phẩm! Thợ đào ngọc vừa rồi đã nhìn qua, tiểu thư! Chúng ta phát tài rồi!"

Tô Hoài Cẩn cười cười, này tựa như cũng đã đoán trước được sự tình, bởi vì nàng vừa rồi uống trà ăn điểm tâm, không cẩn thận đã suy nghĩ một chút.

Quả nhiên, nghe "Đinh ——" một tiếng.

[ hệ thống: May mắn cấp tám, có hiệu lực ]

Gần đây may mắn liên tiếp có hiệu lực, không biết có phải thêm chỉ số quá cao hay không, quả thực chính là "cầu được ước thấy".

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Đi nhà kho lấy ít bạc ban thưởng cho nhóm thợ đào ngọc, cả thợ chế tác ngọc nữa."

"Dạ được!"

Lục Y lập tức nghe lời, cầm thẻ bài của Tô Hoài Cẩn, chạy nhanh một đường đi phục mệnh.

Tô Hoài Cẩn thấy Lục Y đi rồi, lúc này mới yên tĩnh bắt đầu uống trà, mới đổ một ly trà nhỏ, bưng lên thổi nguội rồi mới đưa đến bên môi.

Ấy vậy mà lại nghe tiếng bước chân kích động như đi tiến quân, sau đó "ầm!" một tiếng, Lục Y đã quay trở lại.

Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa đã sặc, nhanh chóng đặt lại ly trà lên trên bàn trà, bất đắc dĩ nói: "Lục Y, lại thế nào? Em cứ chạy như vậy, không cẩn thận lại ngã bây giờ."

Lục Y vội vàng chân thành xua tay: "Không đáng ngại không đáng ngại, không ngã không ngã được đâu ạ!"

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ trợn mắt, nói: "Cẩn thận chính em bị ngã, lại ngã hỏng khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, sau này làm sao có thể gả vào nhà tốt được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!