Chương 26: Mạch ngọc

Editor: Mứt Chanh

Tô Hoài Cẩn mới vừa ở trong phòng còn vì tiền bạc mà phát sầu. Tuy rằng nàng là con gái của Thừa tướng nhưng tiền bạc phát ra cũng cực kỳ hạn chế, nàng đều mang tất cả trang sức châu báu đi cầm đồ. Nếu muốn gom tiền bạc thì cũng không biết từ nơi nào mới có thể gom lại đây.

Tô Hoài Cẩn không không ngờ rằng chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, tiền sẽ tự chạy đến!

Trách không được vẻ mặt của Lục Y tựa như gặp quỷ.

Đúng rồi, có lẽ nói là gặp quỷ một số người sẽ không tin, nhưng có người sẽ tin tưởng. Nhưng mà ở hoa viên nhà mình đào ra một cái mạch ngọc, nếu nói ra, chỉ sợ một trăm người cũng chẳng ai tin cả.

Đúng vậy chính xác sẽ không tin tưởng.

Mà rõ ràng nó đã xảy ra......

Tô Hoài Cẩn nghĩ thầm, đây là may mắn cấp tám phải không? Nếu năng lực thừa nhận không tốt, chỉ sợ sướng đến phát điên rồi ấy chứ?

Tiền bạc cả vạn nhiều như thế, nếu tất cả những nguyên liệu ngọc này được đào ra, không chút khách khí mà nói, tuyệt đối là nước giàu có không ai địch nổi. Cả vạn cấp 2, cấp 3, thậm chí cấp 9 thì sao?

Tô Hoài Cẩn cảm giác, mình tuy là nữ tử nhưng tầm mắt cũng không hẹp, dù sao cũng là con gái của Thừa tướng, đời trước còn làm Hoàng Quý Phi chấp chưởng phượng ấn thế nhưng chưa từng gặp qua chuyện giàu nứt đổ vách thế này.

Tô Hoài Cẩn theo bản năng sờ lấy chiếc vòng tay hồng ngọc của mình.

Tô Thần cùng Tô Ngọ đều mang vẻ mặt vui sướng cùng rối rắm, còn nhéo mình mạnh một chút, nói lắp: "Tiểu, tiểu thư, đời này thật tốt phải không ạ?"

Trong lòng Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, thế nhưng trên mặt thản cười một tiếng rồi nói: "Cái gì mà sống tốt hả? Tìm người tới khai thác ngọc đi."

Tô Thần cùng Tô Ngọ nghe nàng nói vậy, lúc này mới phản ứng lại, thì ra bản thân thật sự không phải nằm mơ, lập tức giống như hưng phấn, ngay lập tức trả lời: "Dạ dạ dạ, đi liền, đi liền!"

Không cần phải trồng hoa và cây, Tô Hoài Cẩn lệnh cho Tô Thần mang những người thợ đó đến sảnh trước chiêu đãi cho thật tốt, ăn uống chút trà quả, sau đó cho bọn họ trở về.

Tô Hoài Cẩn thì vội vàng dọn đến sân khác, dù sao mạch ngọc cũng không nhỏ, cái sân này ở cũng không được. Mỗi ngày cũng phải khởi công, cả ngày sẽ có người đi tới đi lui, Tô Hoài Cẩn cần phải đến sân khác cho tiện hơn.

Lục Y cực kỳ cần mẫn dọn đồ cho Tô Hoài Cẩn, còn mang vẻ mặt vui vẻ cười nói: "Tiểu thư, thật là mạch ngọc nè! Lục Y cũng không biết mạch ngọc dễ tìm như vậy! Tất nhiên là do tiểu thư có phúc phận tốt rồi

Tô Hoài Cẩn cười cười, cái gì mà phúc phận chứ, chẳng qua là vận khí, không uổng phí giá trị may mắn của nàng càng thêm nhiều như vậy.

Tô Hoài Cẩn dưỡng thương mấy ngày, nàng vốn không có chuyện gì nên tốc độ khôi phục cũng cực kỳ kinh người. Mặt mũi đã sớm tốt, hơn nữa còn có tin vui về mạch ngọc, chỉ cần vừa nghe xong thì miệng vết thương cũng tốt hơn phân nửa.

Số lần Tiết Trường Du tới lại càng ngày càng ít, cũng không phải bởi vì Tiết Trường Du không quan tâm Tô Hoài Cẩn mà là bởi vì quan hệ cùng nước Thương Dương càng ngày càng giằng co, Tiết Trường Du cũng không có thuật phân thân nên chỉ có thể bớt thời giờ lại đây.

Mỗi khi tới, không phải quá sớm thì chính là quá muộn. Tô Hoài Cẩn không phải chưa dậy thì chính là đã ngủ rồi.

Thời tiết cuối thu này, trời còn chưa sáng, Tiết Trường Du có lẽ đã tới rồi, cũng không quấy rầy Tô Hoài Cẩn liền ngồi ở trong đại sảnh uống hai ly trà, cùng Tô Thần Tô Ngọ trò chuyện, sau đó lại đứng dậy cáo từ, chuẩn bị đi dịch quán.

Hoặc chính là trở về sau khi trời tối, Tiết Trường Du càng không tiện tiến vào nhà họ Tô nên chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhà họ Tô, xa xa nhìn vào căn nhà cũ nhà họ Tô, cũng không biết Cẩn Nhi có ngủ ngon hay không nữa.

Liên tiếp nhiều ngày như vậy, phía Thủy Tu Bạch cũng hạ bái thiếp tới cửa lại đây thăm.

Thủy Tu Bạch tiến vào chính sảnh thì Tô Hoài Cẩn đã ở đó, Tô Thần Tô Ngọ cùng Lục Y hầu hạ ở một bên.

Thủy Tu Bạch vừa tiến đến thì Lục Y đã bưng lên trà nóng cho Thủy Tu Bạch.

Thủy Tu Bạch ngồi xuống, cười cười rồi nói: "Xem ra khí sắc của nha đầu không tồi nhỉ? Đều khôi phục rồi phải không?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Đa tạ Thủy đại ca quan tâm, đã khôi phục xấp xỉ rồi."

Thủy Tu Bạch gật đầu rồi nói: "Đúng rồi, trước đó vài ngày, muội bị trọng thương, trong phủ cũng loạn. Thật ra ta cũng muốn đến thăm, chỉ sợ mang thêm nhiều phiền toái, đi tới càng thêm bất tiện, bởi vậy hiện nay mới đến thăm."

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Vẫn là Thủy đại ca nghĩ chu đáo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!