Edit: Sunn & Mứt Chanh
Mã quản gia sợ tới mức sửng sốt, ngay sau đó cũng không biết chuyện gì xảy ra, hai đầu gối mềm nhũn "rầm!" một tiếng, tự động quỳ gối trên mặt đất.
Chờ Mã quản gia phản ứng lại thì đã thấy chính mình run rẩy quỳ gối trên mặt đất. Vẻ mặt của Tô Hoài Cẩn lạnh nhạt, trong ánh mắt phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy, dọa hắn ta đến mức run lên bần bật, vội vàng dập đầu khóc lóc: "Tiểu thư! Đại tiểu thư! Ngài nói cái gì mà nô tài căn bản nghe không hiểu! Đại tiểu thư, nô tài sao có thể ngóng trông ngài cùng Tứ hoàng tử xảy ra chuyện chứ?
Nô tài vừa rồi còn phấn đấu quên mình, muốn xông vào cứu ngài cùng Tứ hoàng tử!"
Hắn ta nói rồi vội vàng hỏi gã sai vặt bên người, gầm lên: "Ngươi nói, có phải hay không!"
Gã sai vặt kia hoảng sợ, không dám hé răng mà vâng vâng dạ dạ.
Hiển nhiên là không phải.
Chỉ là ngại ngày thường Mã quản gia lợi dụng quyền uy, bởi vậy mới không dám nói lời nào thôi.
Mã quản gia thấy hắn vâng vâng dạ dạ, gầm lên: "Ngươi nói đi!"
Gã sai vặt kia sợ tới mức nói không được, sắc mặt đều tái nhợt, vâng vâng dạ dạ nói: "Dạ...... Dã......"
Mã quản gia thở phào nhẹ nhõm rồi cầu xin: "Nô tài là một mực trung thành, đại tiểu thư xin đừng oan uổng chết nô tài!"
Tô Hoài Cẩn cũng không tỏ thái độ gì, chính lúc này, gã sai vặt bên kia đã mang theo đại phu nhanh chóng chạy tới.
Nha đầu Lục Y nhanh chóng lôi kéo đại phu, nói: "Đại phu, mau khám cho tiểu thư nhà chúng ta!"
Tô Hoài Cẩn từ đầu tới đuôi đều không có bị thương, dựa theo hệ thống nói, chính mình cũng không có bất luận đau đớn gì do lửa đốt, chỉ là hít vào một ít khói đặc, sau đó lại ngất đi. Thế nhưng hiện tại cũng không cảm thấy giọng nói hay mũi có cái gì khổ sở.
Tô Hoài Cẩn nói: "Không cần, trước tiên hãy xem thương thế cho Tứ hoàng tử."
Tiết Trường Du che chở cho Tô Hoài Cẩn chạy ra, hắn không giống Tô Hoài Cẩn có hệ thống trong chiếc vòng hồng ngọc. Lúc hắn xông vào thì làn khói đã dày đặc, lửa lớn đầy trời, trên người chỉ khoác một kiện quần áo ướt đơn sơ, sau đó lại đưa kiện quần áo ướt kia cho Tô Hoài Cẩn. Lúc này cánh tay Tiết Trường Du bỏng một mảng, thoạt nhìn thấy ghê người, giọng nói cũng bị hun đến nỗi khàn khàn, thường thường phải ho khan vài tiếng.
Đừng nhìn sắc mặt của Tô Hoài Cẩn vẫn luôn duy trì vẻ trấn định, nhàn nhạt, nhưng khi Tô Hoài Cẩn ở giữa biển lửa, trong nháy mắt nhìn thấy Tiết Trường Du lao đến, cảm thấy cả trái tim đều rung động. Cái loại cảm giác này từ trước đến nay đều quy về bình tĩnh rung động, tro tàn lại cháy......
Tô Hoài Cẩn tận lực bình phục tâm tình của mình, yêu cầu đại phu nhanh chóng xử lý miệng vết thương cho Tiết Trường Du. Cho nên đại phu nhanh chóng làm một ít xử lý khẩn cấp.
Tiết Trường Du cũng không hề chú ý đến miệng vết thương của bản thân, dù sao hắn cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, đối với một đế vương cuối cùng chết trận, điểm này cũng chỉ là một chút xíu đau xót, không hề cào ngứa là mấy, cũng không đáng nhắc tới.
Hắn hiện tại chỉ có thể gọi là may mắn, lửa lớn cháy thành như vậy, Cẩn Nhi thế nhưng không có việc gì. Nếu thật sự có bất trắc gì, Tiết Trường Du không biết chính mình sẽ như thế nào, khả năng sẽ nổi điên lên chứ?
Tiết Trường Du nghĩ như vậy thì ngước mắt lên nhìn Tô Hoài Cẩn, chính hai mắt Tô Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào vết bỏng trên cánh tay Tiết Trường Du, nhìn không chớp mắt, thoạt nhìn rất lo lắng.
Còn nói với đại phu: "Đại phu, thế nào? Miệng vết thương rất nghiêm trọng sao?"
Đại phu vội vàng trả lời, lửa lớn như vậy, miệng vết thương lại không tính là quá nghiêm trọng, kỳ thật lần này Tiết Trường Du cũng là nhờ vào "May mắn ncấp hai" của chiếc vòng hồng ngọc bằng không một trận lửa lớn như vậy, khắp nơi đều là khói đặc, Tiết Trường Du lại không quen thuộc khuê phòng của Tô Hoài Cẩn, căn bản không có khả năng tìm được đường ra. Hơn nữa cửa phòng không hề có một chút tổn hại nào, đến khi bọn họ chạy ra, lúc này mới chính thức sụp đổ.
Đây đã là trong cái rủi có cái may rồi!
Tiết Trường Du nhìn khuôn mặt Tô Hoài Cẩn, đột nhiên cười khẽ một tiếng, Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn về phía Tứ hoàng tử.
Nghĩ thầm, Tứ hoàng tử trước kia đã "ngốc", hiện giờ gặp một lửa lớn như thế, chẳng lẽ trở nên càng thêm ngốc sao? Nếu không phải như thế thì tại sao bị thương lại còn cười ra được, thoạt nhìn còn mang theo bộ dạng rất thoải mái?
Tiết Trường Du đột nhiên thấp giọng nói: "Cẩn Nhi là đang lo lắng cho ta sao?"
Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong, trái tim "bang bang" một tiếng kinh hoàng, phảng phất giống như nổi trống tiến quân, vội vàng áp xuống loại rung động này, nhàn nhạt nói: "Vương gia xông pha biển lửa cứu giúp, Hoài Cẩn vô cùng cảm kích, tự nhiên sẽ lo lắng, cũng là lẽ thường tình thôi."
Nàng nói như vậy liền nghe thấy Tiết Trường Du đột nhiên "A ——" một hơi, sau đó còn nhăn nhăn mày rất khổ sở.
Tô Hoài Cẩn hoảng sợ, vội vàng nói: "Đại phu, nhẹ một chút!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!