Chương 18: Trời đất tạo nên

Editor: Mứt Chanh

Vùng sông nước vị trí hẻo lánh, đã là biên giớI của nước Tiết.

Theo lý mà nói, khu vực dựa núi gần sông như thế, còn có thể cùng nước Thương Dương lui tới mua bán, hẳn là tương đối phồn vinh mới đúng.

Chẳng qua quan hệ giữa nước Tiết cùng nước Thương Dương cho tới nay tương đối giằng co, cho nên cũng liên lụy tới mấy cái thành nhỏ ở bên này.

Vùng sông nước tuy không cực kỳ phồn vinh nhưng cũng có thể coi như tạm được, bởi vì phía trước sinh ra một Thừa tướng nhà họ Tô, hiện giờ lại có nhà họ Thủy giàu có, mấy năm nay vùng sông nước này cũng vừa vặn phát triển.

Ai ngờ vào mùa hè năm nay, cũng chính là chuyện mới vừa xảy ra chưa đến ba tháng, vùng sông nước thế nhưng lại xảy ra một chuyện lớn.

Nước Thương Dương cho tới nay luôn có lượng nước dồi dào, mùa hè xảy ra rất nhiều trận lụt, lũ lụt vào mùa hè năm nay cũng chẳng phải là ngoại lệ. Nào nghĩ đến nước Thương Dương không rút được lũ, thế nhưng còn vỡ đê, trực tiếp dẫn nước lũ đến vùng biên giới nước Tiết.

Trong lúc nhất thời, biên giới của nước Tiết bị ngập lụt, vùng sông nước êm đềm nay lập tức biến thành nơi cho dân chạy nạn. Đồng ruộng bị bao phủ, cửa hàng bị phá tan, bên đường đều là dân chạy nạn bá tánh ăn xin.

Tuy rằng nhà họ Thủy là một gia đình giàu có, không đến mức phải ra phố ăn xin, nhưng cũng bị tổn thất trầm trọng. Rất nhiều cửa hàng mặt tiền đều phải khai trương một lần nữa. Đồng ruộng của nhà họ Thủy không ít, hiện giờ bị tàn phá, lại phải khai khẩn một lần nữa.

Này kia đều cần có tiền bạc.

Nhà họ Thủy tuy là danh môn vọng tộc ở địa phương, nhưng cũng không thể so sánh với đám danh môn vọng tộc ở kinh thành phía xa được. Cho nên quay vòng vốn tất nhiên có chút khó khăn, hơn nữa Tô Hoài Cẩn hiểu rõ bản tính của Thủy Tu Bạch, dù sao cũng cùng quậy phá mà lớn mà.

Cái tên Thủy Tu Bạch này cực kỳ biết phân biệt lý lẽ, nhìn thấy trên trấn nhiều dân chạy nạn như vậy, có thể không ra tay tiếp tế sao? Nhà họ Thủy của bọn họ vốn tổn thất nghiêm trọng, lại ra tay tiếp tế cho dân chạy nạn, tiền bạc càng không thể quay vòng nữa.

Tô Hoài Cẩn chỉ muốn "tận dụng thời cơ này", ra tay giúp đỡ tiền bạc, lại làm chủ một cửa hàng.

Dù sao Tô Hoài Cẩn cũng chỉ là một đứa con gái, nơi nơi xuất đầu lộ diện cũng có nhiều bất tiện, thân thể cũng không chịu đựng nổi, vung tay như thế thành chưởng quầy là tốt nhất. Hơn nữa người hợp tác còn là người mà nàng hiểu tận gốc rễ, vậy càng tốt rồi.

Dựa theo Tô Hoài Cẩn nghĩ, cái này gọi là...... Tay không bắt cướp.

Thủy Tu Bạch vừa nghe xong, có chút bất đắc dĩ. Tuy hắn là người trong quân lui ra, nhưng tài văn chương xuất chúng, cân não cũng linh hoạt, cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể nhìn không thấu tâm tư của Tô Hoài Cẩn đây.

Thủy Tu Bạch nói: "Nha đầu muội tới cùng nhau làm ông chủ, tất nhiên là tốt, chỉ là......"

Thủy Tu Bạch có chút khó xử, lại nói tiếp: "Muội mới đến cho nên có khả năng không biết, nước Thương Dương cho tới nay luôn gây khó dễ với nước Tiết chúng ta. Lần này biên thành bị ngập lụt, thành trấn cũng không tốt lắm. Nếu muội ném tiền bạc vào, rất có thể là ném đá trên sông, cũng có thể mười năm tám năm cũng không vớt nổi một chút lợi về được."

Thủy Tu Bạch thực sự là một người tốt, nếu giống như thương nhân, có người ở tình cảnh này ra tay tương trợ thì đã sớm vui sướng rồi, lập tức đáp ứng rồi. Nhưng Thủy Tu Bạch lại muốn nói trước với Tô Hoài Cẩn rằng chuyện này nhất định không có lợi nhuận.

Tô Hoài Cẩn cười khẽ một tiếng, nói: "Thủy đại ca, nào có chuyện đẩy kết phường đi ra ngoài hả? Huynh như vậy, quả nhiên không kiếm được lợi nhuận mà."

Thủy Tu Bạch cười cười, nói: "Này không phải...... Sợ huynh trưởng của muội mang đao tới đuổi ta sao?"

Tô Hoài Cẩn sau khi cười xong lại nói: "Thủy đại ca chớ sợ, việc này đương nhiên là có thể có lợi, huynh chỉ cần lấy ngân phiếu đi, nhưng đừng ghét bỏ ngân phiếu của Hoài Cẩn quá ít, không lọt nổi vào mắt của Thủy đại ca."

Thật ra ngân phiếu của Tô Hoài Cần không ít, dù sao cũng là một địa phương nhỏ, nếu ngân phiếu này dùng ở kinh thành mà nói thì khẳng định mở chẳng được một cửa hàng nào cả. Nhưng cầm tới nơi này, bất luận là đất đai hay sức người cũng r3 hơn nhiều so với kinh thành.

Hơn nữa......

Tô Hoài Cẩn cũng không phải là hứng thú nhất thời, liền đem toàn bộ "tài sản" của mình giao cho Thủy Tu Bạch. Nàng hiết rằng vào hai năm sau, cũng chính là đầu xuân năm thứ hai, nước Thương Dương cách vách nghênh đón hạn hán lớn trăm năm khó gặp, không chỉ không có lũ lụt mà ngược lại nước mưa khô kiệt, không có thu hoạch.

Dưới tình huống như thế, nước Thương Dương bất đắc dĩ chỉ có thể bày tỏ với nước Tiết, kỳ thật chính là mua lương thực.

Tô Hoài Cẩn làm sao mà có thể buông tha cho cơ hội tốt này chứ? Trong một năm này, chỉ cần tổ chức người tới khai khẩn ruộng tốt một lần nữa, nhiều hơn lương thực bên trong. Chờ tới lúc nước Thương Dương xảy ra nạn hạn hán, thì nâng giá lương thực lên, hung hăng đâm nước Thương Dương một đao, vậy cũng kiếm bộn rồi.

Thủy Tu Bạch nghe tâm ý đã quyết của Tô Hoài Cẩn, liền nói: "Như vậy cũng đúng, ngân phiếu kia ta lấy trước, sau đó liệt kê sổ sách chi tiết, dùng ở nơi nào, sẽ cho người mang đến chỗ của muội."

Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, nói: "Làm phiền Thủy đại ca, đúng rồi......"

Nàng lại nói: "Hoài Cẩn một đường đến đây, nhìn thấy trên trấn có không ít dân chạy nạn, trong lòng thực sự không đành lòng, cho nên liền thỉnh Thủy đại ca giúp Hoài Cẩn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!