Vẻ mặt của Tô Cẩm Nhi đã trở nên trắng bệch, vội kêu to: "Không thể báo quan!"
Tô Hoài Cẩn cười yếu ớt một tiếng, đột nhiên nói: "Đúng rồi, hiện tại còn không thể đưa đến quan phủ."
Ngay khi nàng nói xong, Tô Cẩm Nhi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng có chút hoài nghi nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, không biết tại sao nàng lại đột nhiên nhả ra như vậy?
Chỉ nghe Tô Hoài Cẩn nhàn nhạt nói: "Trước hết mời ngự y lại đây nghiệm chứng phần điểm tâm này, nhìn xem rốt cuộc có độc hay không có độc, nếu để đến quan phủ mới nghiệm chứng, chỉ sợ đã gọi người đánh tráo rồi!"
Tô Cẩm Nhi nghe tới đây thì một hơi không thở nổi, thiếu chút nữa đã chết ngất.
Tô Hoài Cẩn vẫn không nhanh không chậm mà phất tay rồi nói: "Đi thỉnh ngự y tới."
"Dạ, tiểu thư."
Những nha đầu hoàn đang xem náo nhiệt nhanh chóng vâng lời, không ngừng vội vã chạy tới thỉnh ngự y.
Tô Cẩm Nhi cực kỳ sợ hãi. Nếu như đi thỉnh ngự y, chẳng phải là ai ai cũng biết sao? Chỉ sợ không cần đến ngày mai thì toàn bộ kinh thành đều biết mà gièm pha nàng ta!
Tô Cẩm Nhi càng khóc nháo không thôi, dùng khăn tay nhẹ nhàng xoa nước mắt, khóc lóc kể lể: "Tỷ tỷ, đại tỷ tỷ, người vì sao phải hãm hại Cẩm Nhi...... Chẳng lẽ, chẳng lẽ chỉ bởi vì Cẩm Nhi cùng Tứ hoàng tử, là thật lòng yêu nhau sao?"
Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong, không khỏi "xùy——" cười một tiếng: "Ta quản ngươi thiệt tình hay giả tâm làm gì? Tốt bụng hay là lòng xấu xa làm gì? Ta muốn tra chính là tra đĩa điểm tâm này, muội muội e là lại tái phát bệnh cũ, nghe không hiểu tiếng người chăng?"
Sắc mặt Tô Cẩm Nhi càng trở nên trắng bệch, nàng ta vốn định khóc, giả vờ yếu ớt để làm rối, nhưng nào biết Tô Hoài Cẩn vô tư bất động, hoàn toàn không bị quấy rầy, lại còn có mở miệng nhục nhã nàng ta.
Rất nhiều nha hoàn bên cạnh đều đang ríu rít nhỏ giọng nghị luận, có nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư Tô Hoài Cẩn, cũng có nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư Tô Cẩm Nhi, nhưng mặc kệ là nha hoàn của ai, trước kia đều chưa từng thấy qua Tô Cẩm Nhi nhu nhược kia đánh người vả miệng.
Không chỉ là trên dưới Tô phủ mà ngay cả toàn bộ kinh thành đều biết, dưỡng nữ nhị tiểu thư của Tô phủ thật sự có tâm địa Bồ Tát, đi đường đều tránh con kiến, nếu như dẫm chết một con kiến, có thể đem một đôi mắt hoa đào kia khóc sưng cả lên. Phàm là có hoa rơi lá rụng đều có thể ưu sầu hết ba ngày ba đêm, như thế nào sẽ thét chói tai đánh người đây?
Bọn nha hoàn chợt thấy nhị tiểu thư đánh người, tất cả đều ngốc, cũng không dám tiến lên, nhưng cũng không có tản ra, tất cả đều ở bên cạnh nhỏ giọng nghị luận.
Ngự Y kia thực nhanh đã đến. Ngự y tới chưa được bao lâu, bởi vì động tĩnh bên này quá lớn cho nên Tô lão gia cùng Tô phu nhân cũng bị kinh động, tất cả đều lại đây nhìn xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.
Đôi mắt Tô Cẩm Nhi khẽ chuyển động, thấy Tô Chính cùng Tô phu nhân đi vào, vội vàng quỳ về phía trước, gục đầu trên mặt đất, khóc lóc kể lể: "Phụ thân, mẫu thân, trong lòng Cẩm Nhi thật khổ, phụ thân năm đó vì sao phải cứu Cẩm Nhi, còn không bằng để Cẩm Nhi liền như vậy chết đi, cũng coi như là sạch sẽ."
Bởi vì Tô phu nhân là tục huyền*, lại không có con nối dõi, cho nên không muốn hai huynh muội Tô Hoài Chẩn cùng Tô Hoài Cẩn này sống tốt, hiện giờ Tô Hoài Chẩn lại là đại nguyên soái thiên binh vạn mã, Tô Hoài Cẩn còn ngày càng xinh đẹp động lòng người, còn có thêm danh hào đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Tô phu nhân há có thể cam tâm?
*Tục huyền: Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.
Tô phu nhân một lòng muốn thọc gậy bánh xe Tô phủ, nhìn thấy quang cảnh này tự nhiên sẽ xuất đầu quấy rối.
Tô phu nhân thấy thế, lập tức gạt nước mắt: "Ai ôi! Cẩm Nhi của ta, con làm sao vậy? Ai khi dễ con?"
Tô Chính nghe hai người kia khóc đến trời sụp đất nứt, tức khắc đau đầu không thôi liền nói: "Đừng khóc nữa! Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Trước tiên Tô Cẩm Nhi muốn trách móc, chỉ là không chờ nàng ta nói chuyện, ngự y kia đã nghiệm xong phần bánh đậu xanh, hành lễ nói: "Hồi Thừa tướng đại nhân, bánh đậu xanh này...... xác thực là có độc, hơn nữa là kịch độc kiến huyết phong hầu*, chỉ cần ăn một miếng, tất nhiên sẽ bị mất mạng."
*Kiến huyết phong hầu: vào máu là chết.
"Ồ——!"
Lúc này ngay cả Tô phu nhân cũng giật nảy mình, đôi mắt liếc sang Tô Cẩm Nhi, bà lúc nãy còn cùng Tô Cẩm Nhi ôm đầu khóc rống, giờ đây sợ tới mức vội vàng co rúm lại không dấu vết, hơi kéo ra một ít khoảng cách cùng Tô Cẩm Nhi, sau đó lấy khăn xoa xoa mặt.
Nước mắt thu lại thật tự nhiên, phảng phất như chưa từng khóc vậy......
Tô Hoài Cẩn cười yếu ớt: "Đúng rồi, nếu ngự y đã nghiệm xong, vậy đưa đến quan phủ được chứ?"
Tô Chính vừa mới nghe xong ngọn nguồn, sắc mặt ngay tức khắc đều trầm xuống, phẫn nộ quát với Tử Kiều: "Là ai cho ngươi làm như vậy!?"
Tử Kiều vốn đang quỳ trên mặt đất, hiện tại đang khấu đầu"thùng thùng", vội hô to: "Là nhị tiểu thư! Là nhị tiểu thư! Thật sự chính là nhị tiểu thư! Nô tỳ không dám có nửa câu nói ngoa, nhị tiểu thư bức bách nô tỳ, nô tỳ cũng là...... cũng là bất đắc dĩ! Lão gia tha mạng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!