Chương 84: (Vô Đề)

Cuộc đời là chốn hoang vuHai đêm sau, Khương Dư Sanh vừa kết thúc khóa học trực tuyến về quản lý thì bất ngờ nhận được nhiều tin nhắn WeChat từ Trì Kỳ.

Là một số hình ảnh được chụp từ hệ thống giám sát của Chu Đạo.

Hầu hết các bức tranh đều ở tầng 1, hướng ra một khu vực cố định trong khu vực ăn uống của khách hàng.

Khương Dư Sanh còn chưa kịp hiểu tại sao thì cuộc gọi của Trì Kỳ đã đến.

Khương Dư Sanh nghe điện thoại, đứng dậy đi đến bệ cửa sổ, duỗi vai xoay cổ.

Giọng nói hào hứng của Trì Kỳ vang lên từ đầu bên kia của loa: "Chị Tiểu Dư! Hình như bọn em đã tìm ra những người đang quay lén rồi!"

Cô ấy cho biết trong khoảng thời gian này, họ đã so sánh quần áo của nàng và Bạc Tô trong những bức ảnh được giới truyền thông tiết lộ, so sánh camera giám sát và xác định ngày tháng của những ngày đó. Họ cũng lấy camera giám sát từ các khoảng thời gian khác, so sánh nhiều lần, cuối cùng tìm ra những người luôn ngồi ở tầng một đối diện với quầy phục vụ, nơi tốt nhất để quan sát người ra vào khu vực dùng bữa của Khương Dư Sanh.

Đó không phải là cùng một người, cũng không phải đi một mình tạo ấn tượng, mỗi lần đều có người đi cùng. Tổng cộng khoảng ba người, đi theo cặp, bọn họ chỉ xuất hiện cùng lúc khi Bạc Tô xuất hiện ở Bành Đảo.

Vì tốc độ quay vòng bàn của Chu Đạo cao nên nhiều khách hàng trẻ đặt hàng trực tiếp trên điện thoại di động nên họ chưa bao giờ yêu cầu phục vụ. Những người phục vụ như Chung Hân, Hàn Nhiễm và những người khác hiếm khi tiếp xúc trực tiếp với họ.

Lúc đó bọn họ không để ý nhiều, cũng không nhận thấy có gì khác thường, cùng lắm cũng cảm thấy bọn họ trông khá quen mắt.

"Xin lỗi, chị, bọn em ngốc quá, nếu để ý hơn, có lẽ đã phát hiện từ lâu rồi." Trì Kỳ tự trách.

Khi đó Khương Dư Sanh mới nhận ra rằng trong khoảng thời gian này, trong khi mọi người bận rộn với công việc, họ vẫn tự phát làm thêm giờ, âm thầm hy sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân để tìm ra thủ phạm cho nàng và Bạc Tô.

"Em đang nói nhảm gì vậy?" Lòng Khương Dư Sanh mềm nhũn, hàng mi có chút ướt: "Chẳng phải chị cũng không tự phát hiện được sao? Hơn nữa, những bức ảnh đó không chỉ được chụp ở nhà hàng."

"Cảm ơn mọi người đã vất vả, bọn em thật sự..." Hàng ngàn từ ghép lại thành một câu cảm động: "Ngốc..."

Trì Kỳ rầu rĩ: "Vậy... ảnh chụp này có ích không ạ?"

Khương Dư Sanh nói: "Có chứ." Nàng không nói cho Trì Kỳ biết Bạc Tô đã biết hết ngọn nguồn. Nàng chân thành nói: "Cảm ơn bọn em đã giúp chị quá nhiều, chị sẽ gửi ảnh cho cô Bạc."

Cuối cùng Trì Kỳ cũng cảm thấy vui hơn một chút, nói: "Vâng, em hy vọng sẽ có ích."

Khương Dư Sanh cười ấm áp, hai người cùng trò chuyện về tình hình của Chu Đạo hai ngày nay.

Trì Kỳ nói với nàng rằng mọi thứ đều ổn, tất cả các phương tiện truyền thông tự do và phóng viên ở đó dường như đã rút lui.

Cô ấy quan tâm: "Chị, ở biệt thự một mình có chán không?"

Khương Dư Sanh nói đùa: "Sao vậy? Em muốn cùng Truyền Vũ, chị Già Hòa và những người khác đến đây chơi mạt chược với chị à?"

Trang Truyền Vũ thấy tình hình dạo này không nghiêm trọng lắm, không đến mức bị chụp ảnh cùng nàng. Cô ấy sợ Khương Dư Sanh ở biệt thự một mình sẽ buồn, nên bắt đầu ồn ào đòi đến cùng.

Trì Kỳ tinh thần phấn chấn: "Chị Trang muốn đi không? Được đấy? Em đi với chị nhé!"

Cô ấy lo lắng cho Khương Dư Sanh. Hai người đã ở chung nhiều năm như vậy, cô ấy cũng nhìn thấu Khương Dư Sanh không phải là người có chuyện sẽ hiện hết lên mặt. Cô ấy lo vẻ bình thản của Khương Dư Sanh chỉ là hành động tự vệ vì không muốn phiền đến người khác.

Khương Dư Sanh mỉm cười: "Không cần đâu."

"Vâng." Trì Kỳ thấp giọng nói.

Khương Dư Sanh thẳng thắn nói: "Chị không chán." Nàng không phải là người sợ ở một mình, chưa kể Bạc Tô luôn liên lạc với nàng.

Hơn nữa, nàng còn nói: "Chị sắp về Bành Đảo rồi."

"Có an toàn không?!" Trì Kỳ ngạc nhiên.

Khương Dư Sanh nói: "Ừm, cũng sắp rồi. Chỉ là chị không tiện xuất hiện ở Chu Đạo thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!