Chương 34: (Vô Đề)

Mật khẩu là số điện thoại của chịÔm bóng người trong tay, Khương Dư Sanh xoay người đi đến cầu thang, gọi lại cho Trì Kỳ.

Trì Kỳ thực sự có điều quan trọng muốn nói với nàng.

"Chị Tiểu Dư, chị ở Bắc Thành ổn chứ?"

"Mọi thứ đều ổn. Bọn chị có thể xuất viện sau hai ngày nữa."

Trì Kỳ thở phào nhẹ nhõm rồi mới nói việc chính: "Chị Tiểu Dư, ban đêm có một người đàn ông lạ đến cửa hàng chúng ta, khoảng bốn mươi tuổi, nói là biết chị, hỏi thông tin của chị, muốn biết thông tin liên lạc của chị. Bọn em không cho anh ta."

"Bình thường không phải chưa gặp người như vậy, nhưng nhìn anh ta có chút khác, trông không có vẻ muốn theo đuổi chị, ngược lại có chút lấm la lấm lét, cảm giác như không phải là người tốt gì. Tiểu Nhiễm và Tiểu Hân chưa phản hồi ông ta, chỉ nói là không biết chị nghỉ phép ở đâu rồi, cũng không liên hệ với chị được."

"Chị Tiểu Dư, đây có phải là... người quen của chị không?" Cô ấy thận trọng hỏi. Bởi vì Khương Dư Sanh rất ít khi nhắc đến bố mẹ và người thân nên cô ấy không biết nhiều về hoàn cảnh cụ thể của gia đình nàng, có chút lo có thể có người trong gia đình đến thăm nàng.

Hoặc có thể là ai đó trong gia đình cô Bạc?

Cô ấy đã dàn dựng một vở kịch lớn trong đầu, nhưng Khương Dư Sanh lại không phù hợp với sóng não của cô ấy.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Em có nhận ra giọng vùng nào không?"

Trì Kỳ nhớ lại: "Hình như là giọng gốc Lộ Thành?"

Khương Dư Sanh cảm thấy có chút không yên tâm.

Nàng nói: "Có lẽ anh ta là cháu trai của bà Lưu."

"Hả?" Trì Kỳ ngạc nhiên: "Anh ta muốn làm gì?"

Cô ấy đã nghe nói họ hàng không thân thiết với bà Lưu.

Khương Dư Sanh nói: "Có lẽ nghe đâu đó bà bị bệnh, muốn nhân cơ hội ra vẻ, nhưng lại phát hiện mình bị cản đường rồi."

Hai ngày qua, bà cụ cũng cho biết có nhận được điện thoại của cháu trai. Ngay khi nhận ra giọng nói của anh ta, bà đã cúp máy và nhờ nàng giúp thêm số vào danh sách đen.

Mấy năm trước, bà cụ bị đột quỵ, suýt bị liệt nửa người, buổi tối khi tâm sự với bà, bà cụ đã nói lời từ tận đáy lòng: "Ban ngày bà đã đuổi bớt mấy đứa cháu trai đi rồi, nhìn gương mặt xanh mét của tụi nó, bà cảm thấy bệnh mình đỡ hơn nhiều."

"Những người đó, mỗi người đều có toan tính lớn cả. Ôi, bọn họ đều muốn lấy mạng bà trong lúc bà ngã bệnh. Sau khi ông già đi rồi, họ thấy bà là đàn bà cô đơn nên ép bức, nhất quyết bắt bà phải chia nhà, ép bà đưa đồ vật. Khi bà từ chối, họ đều giận dữ, buông những lời cay nghiệt, nào là xem bà có cần giúp đỡ khi già yếu hay không, hay sẽ quay về khóc lóc cầu xin họ chăm sóc cho bà. "

"Bây giờ bà thật sự không cần, làm bọn họ tức chết rồi, ha ha ha."

Các bà già đôi khi hơi máu lửa và bướng bỉnh.

Khương Dư Sanh trấn an Trì Kỳ: "Không sao đâu, đừng lo về anh ta quá. Chúng ta cứ làm việc bình thường là được. Buổi tối làm vệ sinh cho tốt, đóng kín cửa ra vào, còn có camera giám sát mà. Hai ngày nữa chị sẽ về."

Trì Kỳ cảm thấy yên tâm, không sợ nữa.

"Vâng, không có gì đâu chị Tiểu Dư. Chị đừng lo về cửa tiệm, bọn em sẽ xử lý tốt, đợi chị quay về kiểm tra."

"Chị sẽ không kiểm tra, chị tin em." Khương Dư Sanh mỉm cười.

Trì Kỳ cười khúc khích, hai người nói đùa thêm vài câu trước khi cúp điện thoại.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Sóng ngầm đang cuồn cuộn trong lòng bỗng không còn nơi nào để trốn tránh.

Khương Dư Sanh đứng trước bệ cửa sổ, nhìn thành phố xa lạ xa xăm, nơi nàng từng sống ngắn ngủi và nơi Bạc Tô đã sống nhiều năm, nhìn thật sâu vào bản thân trong gương thủy tinh, thở dài thườn thượt.

Thôi, thuận theo tự nhiên vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!