Chương 31: (Vô Đề)

Điều nữ tính nhất về cô BạcÁnh sáng ấm áp từ ngọn đèn trần trong khách sạn tỏa ra mờ ảo nhưng sự ân cần và quan tâm trong mắt bà cụ lại rất rõ ràng.

Cũng giống như nỗi trăn trở của bà bao năm qua.

Sau khi Khương Dư Sanh đến Bắc Thành, trái tim căng thẳng của nàng vô thức thả lỏng dưới ánh nhìn ấy.

Nàng từ bỏ ý định lấy đôi dép, ngồi xuống mép giường, quay lại nhìn bà cụ rồi thú nhận: "Không hẳn như vậy ạ."

Nàng rũ mắt, nhìn bóng dáng co ro của mình trên sàn nhà, nhẹ nhàng nói: "Bà ơi, năm xưa, giữa cháu và chị ấy có một nút thắt. Cháu không biết chị ấy nghĩ gì, nhưng cháu không thể dứt được."

"Không thể cởi ra à?"

"Cháu không biết, có lẽ vậy. Thực ra," Nàng thành thật đối mặt với tiếng lòng mình: "Trước khi gặp lại chị ấy, cháu luôn cảm thấy mình đã buông tay, không còn quan tâm nữa, nhưng chị ấy lại xuất hiện, dần mang lại những cảm xúc trước đây trong cháu, khiến cháu không thể nào không bận tâm được."

Bà lão dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt trong veo, đau lòng.

Dù trong hoàn cảnh nào, quen biết nhau nhiều năm như vậy, Khương Dư Sanh vẫn luôn cho bà ấn tượng là người ôn hòa và kiên quyết, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Khương Dư Sanh u sầu như vậy.

Bà khuyên: "Nếu không giải được thì thôi vậy, sau này chúng ta không gặp con bé nữa, cứ xem như không có gì xảy ra, sống như trước là được rồi."

Khương Dư Sanh ngẩng đầu mỉm cười, có chút bất đắc dĩ: "Chị ấy luôn đến."

"Nhưng cháu vẫn luôn cho con bé một cơ hội, phải không?" Bà lão ôn hòa nói.

Khương Dư Sanh ngơ ngẩn.

Bà lão tỏ ra thông cảm và thấu hiểu, tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay nàng, vỗ nhẹ: "Thật ra trong thâm tâm cháu vẫn còn chờ mong con bé, phải không? "

Miệng Khương Dư Sanh khô khốc.

Một lúc sau, cô thừa nhận: "Vâng ạ."

"Vốn dĩ đã chẳng còn gì." Nàng hỏi bà lão, cũng như hỏi bản thân mình: "Bà ơi, con người đôi khi kỳ quặc lắm đúng không? Cứ nhớ ăn không nhớ đánh, không thể chịu nổi một chút yếu đuối hay lòng tốt."

"Đôi khi cháu cảm thấy bối rối, như thể người từng làm cháu buồn và người đang làm điều gì đó để lấy lòng cháu lại là hai con người riêng biệt."

"Việc trừng phạt chị ấy vì những lỗi lầm trong quá khứ là điều bình thường, nhưng đôi khi cháu cảm thấy chị ấy cũng rất đáng thương."

"Có vẻ chị ấy không sống tốt như cháu từng nghĩ."

"Cháu thực sự không thể chịu đựng được chị ấy, chị ấy trông rất cô đơn trước mặt cháu."

Trong ký ức của nàng, cô luôn là một người lạnh lùng, đầy kiêu hãnh.

Nhưng cảm giác khó chịu này cũng giống như lần nàng thất tha thất thểu đến Bắc Thành tìm Bạc Tô, ba chữ không quen biết của cô nghe có vẻ nực cười. Dường như nàng thực sự vẫn còn cảm thấy đau lòng thay cô.

"Bà ơi, có phải cháu quá mềm lòng, không thù dai không." Nàng tự kiểm điểm, cảnh báo bản thân.

Bà lão an ủi nàng: "Không đâu, không có gì kỳ cả, bà cũng là người như vậy đấy. Tiểu Dư ơi, dù bà đã sống đến tuổi này nhưng bà sẽ vẫn làm như vậy."

"Điều đó không có gì sai cả. Nếu mọi người luôn nhớ đến những điều không tốt về người khác và giữ mối hận thù thì khó biết bao."

"Hơn nữa, bà rất tin tưởng vào ánh mắt của cháu đối với mọi người. Nếu cháu mềm lòng với con bé, điều đó cũng có nghĩa là con bé có điều gì đó xứng đáng với sự mềm lòng của cháu."

"Bà nghĩ, chỉ cần cháu cảm thấy vui vẻ thì sao cũng được cả. Nếu mắng con bé khiến cháu vui thì cứ dỗi, cứ mắng con bé đi. Cùng lắm thì không phẫu thuật nữa, bà sẽ giúp cháu mắng con bé."

Bà cụ đột nhiên đứng dậy, giọng nói càng lớn, Khương Dư Sanh bị bà chọc cười.

Bà lão cũng cười theo nàng, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói tiếp: "Nếu cháu cảm thấy không muốn mắng con bé, mềm lòng sẽ thoải mái hơn thì không sao cả, vậy chúng ta nên rộng lượng hơn, đừng so đo với con bé như vậy nữa. Điểm mấu chốt là đừng tự véo mình, đừng làm mình khó xử, điều quan trọng nhất là chúng ta cảm thấy thoải mái là được. "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!