Kẹo muộn"Cho nên, hôm nay chị không đi tìm Truyền Vũ sao?" Khương Dư Sanh không khỏi nhíu mày.
Dưới ánh sáng vàng ấm áp, vẻ bất mãn, hờn giận đầy sắc bén, lạnh lùng ngập trong mắt nàng. Ý cười của Bạc Tô dần nhạt đi.
"Có." Cô nói: "Chị từ Thính Phong đến đây."
"Thì?"
"Chị không liên lạc với em ấy được. Em ấy chặn chị trên cả điện thoại lẫn WeChat. Hôm nay chị đã đến Thính Phong vài lần, quầy lễ tân đã nói với chị vài lần rằng cô ấy không có mặt."
Cô không còn cách nào, cứ đợi mãi ở sảnh rất lâu.
Không biết có phải do Trang Truyền Vũ chỉ dẫn hay không, mà lễ tân đã lâu không chào đón cô ngồi ở sảnh, trong lúc cô đang đợi, người đó đi tới, lịch sự mời cô rời đi, nói rằng họ lo nếu bị người khác nhận ra sẽ gây nguy hiểm cho an toàn cá nhân của cô, họ không chịu trách nhiệm được.
Khương Dư Sanh: "..."
Sự từ chối của Truyền Vũ là điều hiển nhiên. Nàng mím môi, do dự không biết có nên nói thẳng không: "Sau đó thì sao? Kế hoạch của chị là gì? Truyền Vũ không thể cho chị thuê nhà được. "
Việc thuê phòng làm việc của nàng và Trì Kỳ để ở cố định càng khó hơn. Điều này không giải quyết được gì cả.
Nàng sẽ cho phép cô ở lại nhiều nhất là một đêm nữa.
Liếc mắt, nàng thoáng nhìn thấy khu vực ăn uống dành cho khách hàng cách Bạc Tô không xa. Có một bàn khách ăn xong, đang đứng dậy, chắc họ sẽ sớm đi đến đây.
Khương Dư Sanh đành phải ngừng nói, thỏa hiệp: "Chúng tôi còn chưa tới giờ đóng cửa. Tôi đưa chìa khóa cho chị, chị về trước đi."
Nàng mở ngăn kéo, định lấy chìa khóa, nhưng Bạc Tô đã ngăn lại: "Không cần, chị đợi mọi người đi cùng. "
Cô nghiêng đầu, nhìn về phía cuối cầu thang rồi hỏi: "Trên lầu có phòng không? Chị có thể lên lầu đợi."
Khương Dư Sanh hơi giật mình, Bạc Tô giải thích: "Mọi người vẫn chưa về, một mình chị vào cũng không hay lắm."
Khương Dư Sanh: "..."
Lúc này cô chợt tỏ ra lịch sự và quan tâm đ ến tâm trạng của người khác.
Quả nhiên, bàn khách cách đó không xa cũng đi về hướng này, Khương Dư Sanh sợ cô lại bị nhận ra, kiếm chuyện nên không lãng phí thời gian nữa: "Các ghế ở tầng hai đều có sẵn, chị có thể ngồi bất cứ chỗ nào mình thích."
"Ừm, em cứ bận trước đi." Bạc Tô cũng chú ý đến đám đông đang đến gần, cô khẽ gật đầu, xách túi đựng máy tính, hơi cúi đầu, đi ngang qua những khách hàng đang đến, thản nhiên bước lên lầu.
Khách hàng đã đến đúng như mong đợi sau khi cô rời đi.
"Người vừa đi ngang qua không phải là người nổi tiếng trên mạng sao? Mái tóc và dáng người của cô ấy rất tuyệt, cảm thấy rất xinh đẹp." Một số cô gái quay lại nhìn con đường cô đã đi.
Những người bạn đồng hành cười nhạo cô ấy: "Sao vậy, cậu mau chạy lên xem xem."
Cô gái buồn cười: "Vậy cậu không thể nói tôi muốn nhân cơ hội khất chầu này được đâu đấy." Cô ấy thu tầm mắt, không chú ý nữa, lấy điện thoại ra đưa cho Khương Dư Sanh: "Xin chào, tính tiền."
Khương Dư Sanh mỉm cười, trả lời một cách lịch sự.
Sau khi khách hàng thanh toán tiền, nhận món quà nhỏ rời đi, Khương Dư Sanh đứng yên vài giây, cầm lòng chẳng đặng nhìn về phía cuối cầu thang, vô thức siết chặt con chuột.Chín giờ rưỡi, tất cả khách hàng đã rời đi, trước cửa treo một tấm biển[ Đóng cửa kinh doanh], Khương Dư Sanh kiểm tra cửa sổ, điều kiện vệ sinh ở tầng một, chuẩn bị đi lên tầng hai và tầng ba để kiểm tra, thông báo với Bạc Tô rằng có thể đi rồi.
Tầng hai yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bàn phím yếu ớt phát ra từ cuối cầu thang, nhắc nhở sự tồn tại của Bạc Tô nơi tầng trên.
Nỗi lòng Khương Dư Sanh bề bộn.
Nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của mình, bắt đầu từ đêm qua, hoặc có lẽ bắt đầu từ sự xuất hiện lặp đi lặp lại của Bạc Tô, giống như một cuộn len bị xé nhiều lần, bày bừa bãi trên đ ĩa, càng lúc càng trở nên lộn xộn theo mỗi lần Bạc Tô xuất hiện, tái diễn.
Không muốn hiểu, không cần hiểu, thậm chí cảm thấy không cần thiết phải quan tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!