Cuối cùng Vanessa cũng hiểu tại sao cậu trai tóc đen đó có vẻ quen đến thế.
Cô đã từng thấy cậu ta ở tập hồ sơ Samuel đã đưa, về những nhân chứng trong vụ Alex Barrett. Cậu ta chính là người đã xô xát với Alex trước khi Alex bị giết bởi mụ phù thủy. Trong hồ sơ, hầu như lời khai của cậu ta chẳng có gì hữu ích. Cậu ta nói mình bị bất tỉnh khi chuyện xảy ra, và khi tỉnh dậy, Alex Barrett đã chết. Chỉ có điều Vanessa không nhớ cậu học ở trường này, nhưng cô nhớ tên của cậu ta.
Justin Gilliam.
"Cậu biết gì về Gilliam?" Vanessa hỏi Mark khi cả hai ở chỗ tủ đồ.
"Không ít thì nhiều. Gilliam ta đang học năm cuối." Mark nói. "Cậu biết loại người đó mà. Ương bướng, ngu ngốc, cứng đầu. Lẽ ra cậu ta sẽ chẳng bị sờ gáy đến nếu như biết giữ cái miệng mình im."
"Ý cậu là nói nhiều sao?"
"Không hẳn." Mark đảo mắt. "Có một lần, cậu ta chửi Sean Aguirre là đồ chó đẻ khi Sean đang thóa mạ một cô gái lớp dưới. Cậu ta bị ăn đòn thường xuyên từ lúc đấy, nhưng tôi không hiểu tại sao cậu ta chẳng bao giờ đánh lại."
"Lạ nhỉ," Vanessa nói. "Nếu cậu ta bảo vệ người yếu hơn mình, tại sao cậu ta vẫn bị mọi người tẩy chay? Họ làm ngơ việc cậu ta bị bắt nạt hay cả cái trường này bị mù rồi?"
Đến đây, Mark chợt bật cười. "Cậu nói như là chuyện lạ lắm ấy. Có ai muốn làm bạn với một thằng sáng bị đánh tối bị đòn không? Chẳng ai muốn rắc rối đâu, ma mới ạ. Họ họi cậu ta là đồ ngu, nhưng mình đoán thời nay người tốt thường được gọi là thế. Hơn nữa, cậu ta cũng chẳng cởi mở lắm."
"Cậu ta không có bạn bè gì cả sao?"
Mark im lặng một lúc, suy nghĩ và đóng tủ đồ lại. "Có lẽ là có, mình không rõ. Mình hay thấy cậu ta đi cùng Alex Barrett. Ban đầu mình chẳng biết đó là ai, nhưng sau đó mình thấy mặt cậu ta trên bản tin." Cậu ngoảnh đầu nhìn Vanessa. "Cậu cũng nghe rồi chứ?"
Vanessa chần chừ gật đầu. "Qua loa." Cô nói. "Vậy là bạn cậu ta chết."
"Phải." Mark cười. "Nhưng cậu hỏi chuyện đó làm gì?"
Vanessa khép cửa tủ đồ. Cô mở miệng định buột ra một cái cớ thì trông thấy Justin Gilliam. Cậu ta đi đến, rồi bước qua. Những người xung quanh bước lùi ra vài bước, lách mình cố tránh xa cậu ta hoặc đi nhanh hơn. Mark cũng nhìn theo:
"Nói là đến ngay."
"Ở yên đây." Cô xách ba lô đi khỏi trước sự ngỡ ngàng của Mark.
Vanessa lách mình qua đám đông mà chẳng màng đến việc mình đang đâm vào vai người khác và đẩy họ ra, không màng đến cả tiếng chửi rủa sau lưng cô. Cô đi qua Justin rồi đứng chắn trước mặt hắn ta, ép hắn phải dừng lại. Justin ngẩng lên, cau mày, nửa ngạc nhiên, nửa khó chịu.
"Justin Gilliam?" Vanessa hỏi, rồi nói tiếp trước khi cậu ta kịp trả lời. "Cậu là nhân chứng trong vụ Alex Barrett bị giết phải không? Tôi có thể hỏi cậu vài câu chứ?"
Ban đầu, cậu ta có vẻ ngạc nhiên. Nhưng rồi cái nhìn ngạc nhiên chuyển thành sự khó chịu:
"Cái gì?"
"Chỉ vài phút thôi." Cô nói.
Justin nhìn cô, chẳng có gì ngoài sự dè chừng và dò xét. Gương mặt cậu ta khá điển trai, nhưng không phải vẻ nam tính và cuốn hút thường thấy ở tuổi này. Cậu dong dỏng, mái tóc đen không khác Vanessa là bao, nhỏ con hơn so với những nam sinh cùng tuổi, nhưng dù vậy cậu ta vẫn cao hơn Vanessa một cái đầu. Cô có thể đọc được dễ dàng sự ngờ vực và khó chịu kín đáo trong cặp mắt và cái chùng vai của cậu ta.
"Cậu là người đã gây sự với Sienna lúc ở căng tin." Justin buột miệng, chừng như vừa chợt nhớ ra cô.
Gương mặt cô tối đi. "Đó không phải điều tôi đang hỏi. Không đời nào những chuyện xảy ra ở đó chỉ tốn vỏn vẹn vài dòng trong tờ báo cáo lời khai của cậu."
Justin đánh mắt ra chỗ khác, hấp háy, liếm môi, và cô biết cậu đang chuẩn bị nói dối. Dường như cậu ta rất tệ khoản này.
"Tôi đã bất tỉnh mà." Justin nói như thể không quan tâm việc cô có biết mình nói dối hay không. "Và làm sao cậu đọc được tờ báo cáo?"
Vanessa mỉm cười, khoanh tay. Cô chẳng hề run rẩy hay lo lắng khi buông lời dối trá. Thậm chí còn không chớp mắt, mà thay vào đó là vẻ mặt và biểu cảm có thể thuyết phục được bất cứ ai.
"Bố tôi là thám tử tư. Tôi cũng khá hứng thú với vụ việc này, nói thế nào nhỉ, những thứ liên quan đến sự dị thường." Cô nói, và cô biết Justin đã nhận được thông điệp. "Hãy ráng nhớ đi, không có gì bất thường xảy ra ở đó à?"
"Tôi bị bất tỉnh." Cậu ta nhấn mạnh, rồi bắt gặp một hai cặp mắt đang nhìn về phía mình. Cậu ta vội cúi đầu xuống, nghiến hàm. Vai cậu ta hơi co lên, đối mắt đầy vẻ chán ghét.
"Alex Barrett thì sao? Cậu ta là người thế nào?" Vanessa vẫn tiếp tục, không mảy may quan tâm đến việc có ai để ý họ hay cậu ta đang cảm thấy thế nào. "Nghe nói hai người khá thân thiết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!