Vanessa chộp lấy chiếc chìa khóa xe mà Justin để bên trong hộc xe đối diện ghế phụ. Cô đóng sầm cửa chiếc Shelby, khởi động nó lên nhưng rồi nhận ra vạch chỉ xăng đã tụt xuống gần mức thấp nhất.
"Chúa ơi." Cô lẩm bẩm thở dài. Đoạn ra khỏi xe để tìm kiếm ở cốp xem còn chút tiền nào để lại. Chẳng có sự chuẩn bị, chẳng có lộ trình, không sự giúp đỡ, cô hoàn toàn không biết mình sẽ phải tự xoay sở như thế nào.
Khi ra khỏi xe, Vanessa nhìn thấy Justin đang đi đến. Cậu ta cầm theo một can xăng, không hiểu tại sao lại biết trước mà mang. Hẳn trước đó cậu ta đã kiểm tra chiếc xe rồi.
Cô chợt nhận ra cậu ta còn vác theo một cái ba lô trên vai. Loại dạng ống tròn để sử dụng trong những chuyến đi dài, có thể đựng được một ngàn linh một thứ vớ vẩn. Cô cau mày, khoanh tay, không ngại tỏ ra khó chịu:
"Gì đây? Cậu muốn theo tôi sao?"
Justin đặt cái túi xuống đất, thở dốc, nhưng đứng thẳng dậy lên luôn và đổ xăng cho chiếc xe. "Cậu thì sao? Định đi một mình à?"
"Tôi không đùa đâu." Cô nói dứt khoát. "Tôi phải đi."
Ý cô là thật xa, và không bao giờ quay lại hay gặp Lucius một lần nữa. Quả thực cô kinh khiếp cái ý nghĩ đấy biết bao – một thân một mình lang thang giữa nước Mỹ rộng lớn, không có bất kỳ ai giúp đỡ. Nhưng cô cũng đâu thể đồng hành cùng Justin.
"Không phải một mình." Cậu ta đáp.
"Cậu đùa à? Họ sẽ nghĩ tôi bắt cóc cậu mất." Vanessa thốt lên gay gắt. "Tôi không thể mang cậu theo, Justin. Chúng ta có khoảng thời gian vui vẻ đấy, nhưng kết thúc rồi. Tôi không liên quan gì đến chuyện của cậu nữa."
Thấy cậu ta chẳng để ý đến lời cô nói, Vanessa bực bội đập mạnh vào nóc xe. "Vốn dĩ tôi chỉ gặp cậu vì công việc, một công việc mà tôi không còn làm nữa rồi!" Vanessa thầm nghĩ chắc cậu ta đủ thông minh để hiểu nếu cô nổi nóng, sẽ chẳng có mỗi lý lẽ tuôn ra mà còn động tay động chân chứ?
Justin chỉ liếc nhìn cô như thứ gì đó thật phiền phức, rồi dốc hết can xăng đổ vào cái lỗ nhỏ bằng quả bóng golf trên thân xe. Khi chiếc can đã cạn sạch, xăng vẫn chảy xuống từng giọt trên tấm nhựa màu vàng ố. Justin ném chiếc can xuống, phủi tay.
"Cậu biết tại sao tôi tìm ra được việc chúng ta là sinh đôi không?" Justin đột ngột hỏi, sau khi phớt lờ mọi lời cáu kỉnh của Vanessa.
Vanessa ngẩn nhìn, ngạc nhiên và bối rối. Cô quên mất cả nỗi căm ghét khó chịu, nhíu mày như thể Justin đang nói tới điều gì đó hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi.
"Sao cậu lại nói chuyện này?" Cô đáp, không quên thêm thắt chút khó chịu trong giọng.
"Vì tôi nghĩ là cậu nên biết." Justin nói tiếp. Lần này, cậu đã tỏ ra mềm mỏng hơn. Sự cương quyết và cứng đầu của Justin xuất hiện thật thất thường, cậu thay đổi thái độ liên tục khiến cô chẳng dễ đối phó lại. "Vì, tôi đã thấy điều đó. Cô ta đã chỉ cho tôi xem."
"Ai cơ?"
Justin chỉ nhún vai, giọng đầy sự nghi hoặc. "Chỉ là một giọng nói trong đầu. Cô ta nói rằng linh hồn của chúng ta bị trói buộc với nhau, không thể chia cắt."
Vanessa đảo mắt ngao ngán, rũ vai xuống. Ngớ ngẩn, cô thầm nghĩ khi định chui vào trong xe, sau khi trút một tiếng thở dài trách móc và đầy nỗi thất vọng. "Tôi chẳng có cả ngày đâu."
Nói như vậy cũng không đúng lắm, bởi cô chẳng biết phải làm gì tiếp.
Justin tóm lấy tay cô nhanh chóng, kéo mạnh để cô không thể vào trong. Động chân động tay lúc này chẳng khác gì đổ dầu vào lửa, Vanessa giằng tay ra, quay nhìn cậu ta đầy giận dữ. Cô toan nói điều gì đó và thậm chí là mạnh bạo đẩy cậu ta đi, nhưng rồi ngay giây phút ánh mắt cả hai giao nhau, Vaness đột ngột bị kéo tuột khỏi thực tại.
Giống như cách màn hình máy tính đột ngột tắt phụt vì nguồn điện bị sập, cô gần như bị ngất đi. Nhưng cảm giác lúc này không giống như những lần cô bị hạ gục hay chuốc thuốc cho bất tỉnh. Vẫn còn chút ý thức tồn tại bên trong Vanessa, cô không thấy gì cả nhưng cảm nhận được mọi thứ. Âm thanh, cảm xúc, suy nghĩ, tất cả giống như những làn sóng, không hề ồn ào nhưng khiến cô choáng ngợp.
Chúng xoa dịu cô, khiến cô quên đi tất cả những gì mình định làm và bắt đầu đặt câu hỏi rằng bản thân đang hành động mù quáng đến mức nào. Cô sớm quên mất mình định làm gì, cũng như chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Rồi Justin thả tay ra. Vanessa lảo đảo mình ra sau, phút trước cô đang còn đứng im như tượng, với gương mặt đông cứng, vô hồn; lúc này lại đã trở lại bình thường. Thậm chí cô còn tỏ ra sợ hãi, lùi lại khỏi Justin.
"Cậu vừa làm gì tôi thế?"
"Làm cậu bình tĩnh lại." Cậu ta thở dài, rồi lẳng lặng vòng qua đầu xe sang bên kia, mang chiếc túi hành lý nặng nề nhét vào ghế sau. Cô dán mắt nhìn theo Justin, tới lúc đó vẫn chưa hết kinh ngạc.
"Cái gì chứ?" Cô khăng khăng đòi giải thích, nhưng cậu ta chẳng nói gì. Rồi cô cúi xuống, ngó vào trong xe:
"Thế còn trường học thì sao? Lucius? Cậu định cứ thế bỏ nhà đi bụi à?"
"Tôi nghĩ học hành không phải chuyện ưu tiên lúc này đâu." Cậu ta đáp kèm cái thở dài sườn sượt, đập nhẹ lên khung cửa ô tô. "Nếu không đi luôn tôi sẽ bị bố tóm lại đấy."
Cô biết đáng lý mình phải phản đối và tống cậu ta ra khỏi xe, nhưng rồi lại tự hỏi làm vậy để làm gì. Tâm trạng cô đã thay đổi theo cách Vanessa chẳng thể hiểu được, cứ như cô đã quên mất tại sao mình tức giận – chỉ nhớ là mình phải phản ứng thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!