Buổi đêm hôm ấy trong giấc ngủ, Vanessa đã mơ thấy Sam.
Cảnh tượng vẫn y nguyên như vậy, ông ngã xuống và cô lao tới, chẳng có một thứ gì thay đổi. Nỗi tuyệt vọng thấm chảy theo từng mạch máu của cô như thuốc độc. Tâm trí của cô như đang chơi đùa với chính cô, bằng cách ngấu nghiến hết lần này qua lần khác những cảm xúc khủng khiếp cô trải qua trong vài phút ngắn ngủn ấy. Vanessa tê dại nằm trên giường, mồ hôi chảy mướt áo, những đường gân hằn rõ trên da khi cô gồng mình lên theo từng cơn.
Chỉ đến khi mơ thấy tia sét ấy giáng xuống, tạo thành một cơn đau tựa điện giật lan từ gáy cho tới khắp hộp sọ và xương tủy, Vanessa mới bật dậy.
Cô ngồi bần thần một lúc, người run rẩy, tay bấu chặt vào lớp mền. Bật dậy quá nhanh khiến cô choáng váng và đau đầu, tựa như vừa chạy một quãng đường dài. Chốc sau, Vanessa ngẩng lên nhìn quanh. Giày của cô ném lăn lóc dưới thảm, quần áo vẫn mặc nguyên. Cô đang ở dinh thự của Lucius, một nơi nằm biệt lập với bên ngoài sau những bức tường rào cao vút ở Inwood.
Lucius sở hữu một sân gôn lớn ở đây, ông ta xây một biệt thự nằm ở phía cuối mũi đất, nơi có tầm nhìn hoàn hảo xuống những bãi cỏ xanh mướt, vắt qua các triền đồi thoai thoải phía xa. Bấy giờ là mùa đông, sân gôn không còn tiếp đón nhiều vị khách. Bởi lẽ ấy mà xung quanh dinh thự cũng vắng vẻ hơn bình thường.
Khi Vanessa được đưa tới đây tối hôm qua, đầu óc cô váng vất và mơ màng. Những ký ức cô có trước khi ném mình lên chiếc giường này rất ít ỏi, giống như một giấc mơ – thậm chí còn chẳng thật bằng giấc mơ vừa rồi. Nó xa vời và khiến cô phải nhớ lại từng chút một để đảm bảo mình không tưởng tượng ra tất cả. Miệng cô đắng chát, cứ như cơ thể cô đang tiết ra chất độc và tự giết chết chính mình.
Vanessa lật tấm chăn sang một bên và xuống khỏi giường, vươn vai đứng dậy. Những vết thương đã tự chữa lành cả, cô sẽ chẳng nhớ tới sự tồn tại của chúng và những gì đã xảy ra với mình ngày hôm qua nếu như cảm giác đau nhức không nhói lên từ trong xương tuỷ cô, lan dần ra. Cô chùng người chùng xuống ngay lập tức, nhăn nhó khó chịu vì cơn đau phiền phức.
Chân cô bước trên nền nhà ấm áp nhờ chiếc thảm lông mềm mại, ngoảnh nhìn quanh căn phòng mình đang đứng. Hẳn phải chán ghét và buồn bực với những người sống quanh mình lắm, Justin mới muốn từ bỏ một nơi như thế này mà tới sống cùng Alex giữa trung tâm New York lộn xộn. Căn phòng có diện tích khá khiêm tốn, nhưng với Vanessa, đó là lần đầu tiên cô bước chân vào nơi nào đẹp đẽ đắt tiền tới thế.
Khi bước vào phòng tắm, cô đã mong chờ làn nước lạnh lẽo chảy xuống từ vòi sen bóng loáng trên cao và tẩy sạch thứ mùi khó chịu bám trên người cô. Thay vào đó, những giọt nước xối xuống cô và chảy xuống nền đá trên sàn lại nóng đến rát da. Cô ngửi thấy mùi tro và đất bám chặt lấy cơ thể mình, chúng bốc lên cùng hơi nước và dần biến mất. Ban đầu chỉ là những vết xây xước bẩn thỉu, những vết bẩn trộn lẫn giữa máu, tro và đất cát dính trên cổ và mặt, rồi sau đó là cả cơn đau của cô đều tan chảy. Mái tóc Vanessa rũ xuống, ướt nhẹp. Cô ngửa đầu, gạt mái tóc ra sau gáy bằng cả hai lòng bàn tay. Nước từ vòi sen tuôn thẳng xuống, đáp lên gương mặt ướt đẫm của cô những giọt ấm nóng, tựa như cô đang đứng giữa một cơn mưa.
Vanessa ngoảnh đầu nhìn ra cửa phòng tắm sau khi nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài. Ai đó vừa vào phòng, va phải thứ gì đó trong lối đi. Vanessa không bước ra luôn, cô ở trong phòng tắm một lúc lâu nữa, chẳng muốn gặp bất kỳ ai cả. Cô hít một hơi dài và thở bình thường để chắc chắn những làn sóng cảm xúc đột ngột không thể khiến mình bật khóc bất chợt.
Vanessa bước ra khỏi phòng tắm trong chiếc khăn tắm rộng tựa áo khoác, nhìn thấy trên bàn đã có ai đó đặt vài bộ quần áo. Không có ai trong phòng cả, nhưng cô đoán rằng đó là Justin.
Bên cạnh bộ quần áo, còn có một mẩu giấy nhắn màu vàng.
"Chiếc xe ở bên dưới."Chiếc Shelby có dáng vẻ của một người quen từ quá khứ, khi Vanessa nhìn thấy nó ở đằng xa. Trên bãi đỗ xe và nằm mắc kẹt giữa những chiếc xe mới cứng, đắt đỏ, trông nó thật giận dữ và đáng thương. Nếu như nó có lý trí, cô cá rằng nó cũng biết chuyện gì đã xảy ra với chủ của mình.
Justin đang ngồi trong xe. Cô chẳng hiểu cậu ta đã làm cách nào để mang nó về, nhưng cũng không hỏi. Cô lẳng lặng mở cửa xe và ngồi vào ghế lái.
Vanessa chưa từng nhớ rằng trong chiếc xe này có mùi, một thứ mùi quen thuộc và đầy nỗi hoài niệm. Nó là sự pha trộn của những tấm da bọc ghế đã cũ, mùi quần áo của họ, mùi thứ nước tẩy rửa mà Sam vẫn dùng để lau xe – ông chẳng mấy khi cho người ta rửa bên trong xe cả. Đó là công việc của ông. Chiếc xe có thể cũ, nhưng nó luôn sạch sẽ.
Rồi đến cả chiếc bùa kỳ lạ làm từ những mẩu xương và vỏ sò, đính lông lưa thưa treo dưới kính chiếu hậu trong xe. Nó đã ở đó từ bao giờ, ban đầu mấy chiếc lông hẳn có màu trắng muốt, nhưng đã ngả vàng bởi bụi thời gian. Cô nhìn đâu cũng thấy cuộc đời mình, in dấu bên trong chiếc Shelby này. Bụng cô nhộn nhạo và một làn sóng của những cơn đau nhức nhối lẫn nỗi kinh hãi trào ngược lên tới cổ, tựa như cô sắp nôn ra.
"Tôi rất tiếc." Cuối cùng, Justin nói. Cả hai đã im lặng một quãng thời gian dài, hẳn Justin đang phân vân không biết có nên nói gì đó về điều xảy ra ngày hôm qua, hay né tránh nó. Cuối cùng, cậu ta đã chọn thứ gì đó ở giữa.
Vanessa chỉ gật đầu. Cô chẳng muốn nói về việc này.
"Có bao nhiêu người..." Cô hỏi, rồi bỏ lửng câu, cảm thấy sự thô lỗ trong từ ngữ của mình. Cô ước có thể rút lại điều vừa nói, nó chỉ khiến cả hai thấy khó xử hơn.
Nhưng Justin vẫn trả lời. "Mười sáu."
Vanessa cảm thấy ngạc nhiên trước con số ấy. Không phải vì quá nhiều, mà là ít hơn cô nghĩ. Dĩ nhiên điều đó không có nghĩa cô thấy nhẹ nhõm hơn. Chỉ là trận chiến ngày hôm qua đã vượt xa sức tưởng tượng của Vanessa, cô nghĩ rằng phải có nhiều cái xác ngã xuống và biến mất hơn. Cùng lúc, cô vừa thấy nhẹ nhõm, vừa thấy tồi tệ
- đây hẳn là một cảm xúc sắp trở nên quen thuộc với Vanessa.
"Nhưng tụi tôi không thể tìm thấy họ." Justin nói tiếp, đổi giọng, phá tan sự gượng gạo bằng vẻ mặt muốn giãi bày. Cậu ta chau mày, cúi đầu xuống, nghịch ngợm chìa khóa xe trong tay nhằm làm mình sao nhãng. "Không ai cả."
Vanessa không biết đáp lại như thế nào, cô cảm giác rằng đó là lỗi của mình dù không thực sự hiểu tại sao. Cô đã làm gì? Chuyện gì đã xảy ra, thực sự là trong lúc ý thức của cô biến mất, cô đã làm gì? Cô chẳng thể nhớ, nhưng chuyện cô mất kiểm soát và rồi gây ra điều gì đó tồi tệ ngoài sức tưởng tượng đang dần trở nên quen thuộc. Vanesa ngồi dính chặt vào lưng ghế, nhìn ra phía trước, mồ hôi đổ xuống thái dương.
"Cậu định làm gì tiếp?" Justin hỏi khi thấy vẻ mặt căng thẳng của cô.
Vanessa nhún vai. Cô hoàn toàn chẳng biết phải làm gì. Bị bỏ mặc, lạc lõng, mất mát và mệt mỏi. Cô không còn là thợ săn, cô không còn Sam – người chỉ dẫn của mình, người luôn biết phải làm gì tiếp theo. Cô chỉ còn chính mình. Vanessa đã từng tự quyết định và tự hành động trước đây, nhưng dù chuyện xảy ra sau đó như thế nào cô vẫn luôn quay về với Sam, thất bại hay thành công cô vẫn còn ông để bấu víu.
Nhưng cảm giác an toàn ấy không còn, và nỗi sợ hãi bởi không biết phải làm gì tiếp theo đang chậm rãi ăn mòn cô từ bên trong.
"Trước hết có lẽ rời khỏi thành phố này." Vanessa nói, đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô, cũng hợp tình hợp lý.
"Cậu muốn đi đâu?" Justin có vẻ không đồng tình lắm.
"Ai mà biết được." Cô hững hờ đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!