"Valdimar đã chờ đợi sự xuất hiện của cậu và em trai từ rất lâu rồi, tận cái thời mà Putnam vẫn còn sống và ôm mộng về một ngày, thế giới ngầm sẽ lật đổ con người."
Mark nói, rồi lùi bước lại phía sau, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô và Vanessa cũng không thể ngoái đầu đi. Cô cũng chẳng có lý do gì mà phải làm thế. Tâm trí Vanessa lúc này đang bận ghép khuôn mặt Mark vào những điểm mù trong ký ức. Nếu hắn là người đã giết Maraget, hẳn hắn cũng ở đó sau khi cô ngất đi, cho cô uống máu một gã khốn vô tội nào đó để hồi phục sau cú ngã.
Những gân máu của Vanessa nổi rõ lên dưới cổ cô, cô nghiến chặt răng mình, để cơn phẫn nộ xé vụn lý trí thành ngàn mảnh.
"Ý tôi là, có ai ở đây không muốn chứ?" Mark nhún vai, nhìn quanh những người trong phòng. Chỉ có cô, Justin và Shawn, nhưng hắn vẫn cố tìm kiếm sự đồng cảm từ con tin của mình. "Nhìn chúng ta xem! Nhìn cậu xem."
"Tao thề, Mark ạ," Sự giận dữ rỉ khỏi kẽ răng cô, nghe như một con thú đang gầm gừ. "Thoát khỏi đây, tao sẽ xé xác mày ra. Để xem lúc đó mày còn cười được nữa không."
"Mình đang rất tử tế với cậu đấy." Hắn đổi giọng, sự thay đổi rất khó nhận thấy. Hắn lại hóa thân vào Mark, gã bạn học hờ của cô, một kẻ mà Vanessa đã tưởng chừng chẳng hề đáng lo, thậm chí có thể thành bạn của cô thật. "Để tôi hỏi cậu, cậu có dám sống với đúng bản chất của mình không?"
Vanessa không đáp lại, không chỉ vì cô chẳng muốn mào đầu một cuộc nói chuyện về đề tài ngu ngốc này, mà bởi cô không nghĩ ra câu trả lời nào.
"Dĩ nhiên là không rồi." Mark nói. "Nhìn xem, khi tôi tới, cậu đang định chạy trốn. Cậu còn định giết mình ấy chứ! Nếu không phải tôi khiến cậu rơi vào ảo giác, chẳng biết cậu sẽ làm cái gì nữa."
"Mày..." Vanessa không thể nói được một câu tử tế, họng cô đắng ngắt và nghẹn lại. Lisa, cô nghĩ, phải rồi, đó là Mark, chứ làm quái gì mà cô lại gặp được Lisa. Đó chỉ là một cơn ác mộng sau khi hắn đào bới tâm trí cô lên và dùng nỗi đau của chính cô để thao túng. Giờ thì nỗi giận dữ của cô phai màu hổ thẹn.
"Lẽ ra mọi chuyện phải khác. Chúng ta không phải một loài xấu xí, độc ác, khát máu. Đó chỉ là cái mác con người gán cho chúng ta, để tôi và cậu căm ghét bản thân tới nỗi cho rằng mình không xứng đáng được sống."
Lần này, hắn đã lấy được sự chú ý của cô. Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian vừa qua, cô thực sự cân nhắc lời nói của Mark.
"Điều đó, có thể thay đổi." Hắn nhìn sang Justin, rồi lại quay về phía cô. "Cậu sẽ là người mang lại tự do cho thế giới ngầm. Không còn luật lệ, không còn Hội thợ săn, không còn ai phải sống chui lủi, đau đớn cả. Cậu có thể là chính mình, Vanessa, có cả một thế giới ngoài kia sẵn sàng chấp nhận cậu, chỉ là nó vẫn còn nhỏ bé quá thôi."
Mark đưa tay lên, và giữa không trung, tấm bản đồ hiện ra, cuộn tròn dưới những ngón tay của hắn. Duỗi tấm bản đồ ra, những nét mực cổ xưa in kín hai mặt giấy, không còn là khoảng trống vô nghĩa mà Vanessa thường thấy nữa.
"Đây là tấm bản đồ định vị những Vết nứt, nơi tồn tại các điểm năng lượng dị thường. Nếu được kích hoạt đúng cách, những thứ từ chiều không gian khác có thể qua đây, và ngược lại, chúng ta cũng vậy." Mark cười bí ẩn. "Bằng cách này, những thiên thần sa ngã có thể bước tới đây, và họ sẽ giúp chúng ta lấy lại thế giới của mình."
"Thiên thần sa ngã?" Giọng Justin nửa ngờ vực, nửa lo lắng.
Vanessa thì chẳng thể quan tâm nổi tới cái kế hoạch mà cô cho là ngu ngốc như trong phim ảnh ấy, bởi chẳng tin lấy nửa chữ. Khi nhìn thấy bộ mặt đó của cô, Mark có vẻ bớt hào hứng.
"Phải." Hắn ta nói, giọng đanh lại, không còn vẻ bỡn cợt hay tìm cách thuyết phục cô nữa. "Cậu nghĩ rằng chỉ một hội phù thủy có thể lật đổ Hội Mắt Thánh và tuyên chiến với con người sao? Lịch sử lặp lại thì kết quả vẫn thế thôi. Hiển nhiên là cần thứ sức mạnh quyền năng hơn cả phù thủy rồi."
"Vớ vẩn." Vanessa nói, "Chẳng có cái thứ gì như thế cả."
Mark thở dài, và ở đằng sau, vẻ mặt của Shawn như phụ họa thêm cho thái độ của Mark.
"Cậu có thể cứng đầu, chứ đừng tỏ ra ấu trĩ." Mark đáp, có vẻ như bản chất thật của hắn cuối cùng cũng lộ ra.
"Và chúng tôi thì có liên quan gì tới chuyện này, kể cả có là thật đi nữa." Ngay khi Mark vừa dứt lời, Justin lên tiếng. "Không thể là cần sự giúp đỡ của hai đứa con lai được, chúng tôi chẳng có ý muốn cũng chẳng có gì đặc biệt cả."
"Nếu không thì tôi mất công tới đây nói cặn kẽ mọi chuyện để làm cái gì chứ?" Mark đáp, theo đúng giọng điệu của một kẻ mà Vanessa chỉ muốn đấm cho tắt điện. Hắn xoay người, bước về phía Justin, mỉm cười xảo quyệt. "Không ai có thể mở cánh cổng này cả, bởi vậy mấy trăm năm qua người ta vẫn để nó yên. Và rồi vào một ngày đẹp trời, một gã vô danh bỗng xuất hiện trên đường phố Salina. Hắn bước vào một bệnh viện địa phương để chờ người phụ nữ tên Lisa Gray sinh hạ hai đứa con của mình.
Thứ sức mạnh mà hắn đã bố thí cho cậu, cậu nghĩ nó không có ý nghĩa gì hết sao?"
"Nói ngắn gọn," Shawn nói, đứng khoanh tay và dựa vào bức tường bên phải mình. "Người duy nhất có thể mở những cánh cổng ấy ra chỉ có cô cậu mà thôi."Bắc Brother là một hòn đảo lý tưởng cho những chuyện như thế này diễn ra. Nó hoang vu, nhìn từ trên cao chỉ có rừng cây và những tòa nhà đã bỏ hoang từ thuở nào, được đồn thổi là bị ma quỷ ám. "Làm thế để giữ lũ tò mò tránh xa." Mark giải thích trong lúc Vanessa bị còng tay và giải đi như tù nhân ngay đằng sau mình. "Những điểm dị thường hay thay đổi nhưng theo quy luật.
Tấm bản đồ có thể cho biết chính xác nó đang nằm ở nơi nào, và tất cả các vị trí đó đều được Valdimar canh giữ."
Vanessa đã gặp đủ chuyện dị thường, nhưng cô vẫn thấy khó mà tin được những điều mà hắn nói. Tuy nhiên giờ cô chẳng còn lựa chọn khác nào ngoài đi theo; chúng vẫn giam giữ Sam để ép cô mở cánh cổng – thứ mà lần đầu tiên trong đời cô nghe thấy. Vanessa biết có gì đó rất sai với mình, vì chẳng có loài ma cà rồng nào lại có khả năng phá vỡ bùa phép thao túng tâm trí của phù thủy mạnh như Mark, hay suýt giết chết Shawn bằng cách ép hắn lún xuống nền đất mà chẳng hề động vào người.
Nhưng điều đó không có nghĩa cô tin rằng mình sở hữu một thứ sức mạnh nào đó đặc biệt, ngoài tầm của thế giới này.
Vanessa và Justin đi giữa một đám phù thủy; chỉ có một vài tên ở lại tàu, còn lại đều lên đảo, khiến Vanessa có cảm giác mình đang bị một giáo phái cuồng tín bắt cóc và chuẩn bị lên giàn hiến tế.
"Để nói rõ chuyện này nhé."Vanessa cất tiếng. "Tôi chẳng biết làm thế nào để mở cái cánh cổng chết tiệt, hay gọi là cái mẹ gì cũng được, để đám thiên thần sa ngã của các người tới đâu."
"Cậu sẽ biết cách." Mark nói, vẫn cùng một câu trả lời khi Justin hỏi cậu ta lúc xuống thuyền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!