Chương 40: Ba Chín

Cơn đau như một cái búa, giáng vào đầu Vanessa. Cô váng vất bò dậy, máu tuôn xuống từ thái dương. Có quá nhiều máu, cô nghĩ, chúng từ đâu ra vậy? Miệng cô cũng rỏ xuống những giọt đỏ, mặn và đáng kinh tởm. Cô khom mình, chống hai gối trên đất để ho, và mất vài giây mới định thần lại được.

Vanessa như tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, hoặc cô đang ở trong cơn ác mộng đó. Cả người cô nhuộm trong máu, và chúng không ngừng nhỏ xuống từ người cô. Dưới chân Vanessa cũng có những vũng đỏ đặc quánh, vẫn còn lỏng và ấm. Mùi tanh bốc lên khắp căn phòng, tim Vanessa bỗng đập thình thịch và bấy giờ cô mới nhớ ra mình có thể hoảng loạn, có thể hét và bỏ chạy.

Nhưng cô lại cất tiếng gọi Sam trước, rồi ngay lập tức quay người chạy ra ngoài, chẳng nhận ra bàn chân trần đang dẫm lên những vũng máu kéo từ trong phòng ngủ ra ngoài phòng.

Vanessa gào lên trước khi bản thân cô nhận ra mình đang làm điều đó. Cô loạng choạng lao đến, quỳ xuống bên cạnh ông. Người cô run bần bật, máu ở khắp nơi. Những vết thương cũ của ông bị bục chỉ, máu thấm đẫm cả lớp vải áo. Màu đỏ quánh đặc ấy khiến Vanessa kinh hãi, cô bật khóc và cố chặn dòng máu đang không ngừng chảy ra từ cổ ông bằng những ngón tay, miệng liên tục gọi tên Sam. Ông vẫn còn sống, nhưng hơi thở yếu ớt như có thể dừng bất cứ lúc nào.

Cô gào lên với chính mình và bật dậy, lùi xa ra khỏi Sam và quay lại phòng ngủ để tìm chiếc điện thoại, rồi lại trở ra trong khi bấm số gọi xe cấp cứu. Máu làm những ngón tay cô trơn trượt trên phím điện thoại, nước mắt khiến cô chẳng thể nhìn rõ được màn hình và cô không còn kiểm soát nổi cơ thể mình.

"Tôi cần một xe cứu thương, làm ơn!" Cô sợ hãi gắt vào vào điện thoại, giọng méo mó và quỳ sụp xuống đất gần Sam. "Nhà nghỉ Stellar, đường Suffolk. Làm ơn nhanh lên!"

Khi cúp máy, Vanessa bật khóc lớn hơn. Cô đã từng tưởng tượng đến điều này, nhưng chưa từng nghĩ nó sẽ xảy ra thật và cũng chưa từng nghĩ nó khủng khiếp đến mức này. Với lấy một cái áo sơ mi từ những thứ đồ bị vứt lung tung trên sàn nhà, cô lau miệng và cổ mình rồi dùng nó để thấm chỗ máu trên cổ Sam. Dạ dày cô quặn lại vì nỗi sợ hãi, tai ù đi và hai vai run cầm cập.

"Gắng lên Sam." Cô nói với ông, dẫu biết ông chẳng thể nghe thấy. "Đừng bỏ con, làm ơn."

Không dám nhúc nhích, Vanessa ngồi bất động ở đó, tay giữ chiếc áo sơ mi để cầm máu cho bố. Cô nhìn khắp người ông, không thể ngăn mình tưởng tượng về chuyện đã xảy ra. Cô không có bất cứ ký ức nào cả, chỉ như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài và rồi cảnh tượng này đập vào mắt. Mày đã làm gì thế này? Vanessa giận dữ trách móc mình. Mày là một con quái vật khốn kiếp.

Cô gục đầu xuống ngực Sam, nước mắt hòa cùng hơi máu. "Làm ơn, ơn. Con cần bố mà, Sam." Cô lẩm bẩm yếu ớt trong miệng, bất động ngồi chờ tiếng còi xe cứu thương.Justin đi dọc hành lang bệnh viện, bước chân vội vã và mắt không ngừng tìm kiếm căn phòng 5016. Cậu va phải vài bệnh nhân và y tá trên đường đi, chẳng buồn quay lại xin lỗi mà tiếp tục tìm. Chiếc điện thoại vẫn nằm nguyên trong lòng bàn tay cậu từ Vanessa gọi cậu đến giờ. Dẫu chỉ nghe thấy giọng, cậu cũng đoán được cô đang sợ hãi và hoảng loạn đến mức nào. Phải có điều gì khủng khiếp lắm xảy ra cô mới nghĩ đến chuyện gọi cho cậu – người mà cô vẫn giận dữ kể từ cuộc gặp với Lucius ngày hôm qua.

Justin đã nghĩ rằng Vanessa sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với mình nữa cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của cô ở đầu máy bên kia.

Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy phòng 5016 trong cái bệnh viện như mê cung và đông kín người này. Cậu bước chậm lại khi nhìn thấy Vanessa ngồi ở hàng ghế chờ bên ngoài phòng, đầu cúi cằm xuống, tóc tai xõa xượi và máu dính khắp quần áo. Cô rung chân không ngừng vì lo lắng, tựa hai khuỷu tay và đầu gối và nom như sắp gục ngã xuống đất.

"Vanessa." Justin lo lắng bước lại. Dường như giọng cậu làm Vanessa giật mình. Cô ngẩng đầu lên, nét khổ sở và giày vò hằn rõ trên gương mặt. Quầng mắt cô sưng lên và tím ngắt, vẫn còn vài vệt máu khô chưa được rửa sạch trên mặt và tay. Chưa bao giờ cậu trông thấy bộ dạng đó của Vanessa, kể cả những lần cô bị đánh cho bầm dập.

Justin ngẩng nhìn vào trong phòng qua ô cửa sổ kính đằng sau Vanessa. Cậu có thể nhìn thấy Sam đang nằm trên giường bệnh với một nữ y ta đứng cạnh. Mắt ông nhắm nghiền, cơ thể bất động, những sợi dây trong suốt với đầu kim loại cắm chặt vào bắp tay ông. Justin rùng mình, cảm giác như có một luồng điện chạy qua người mình và khiến tim cậu thắt lại.

"Chuyện gì vậy? Valdimar đã làm gì ông ấy à?"

"Không." Cô khó khăn đáp lại, giọng khản đặc như người đã gào thét hoặc khóc lóc suốt nhiều giờ. "Là tôi. Tôi đã tấn công ông ấy."

"Cái gì?" Cậu ngạc nhiên hỏi lại.

"Tôi đã mất kiểm soát." Vanessa bấn loạn đáp. "Tôi chẳng nhớ gì cả, mẹ kiếp."

Justin có thể nhận ra cô đang tìm kiếm sự cảm thông ở cậu. Cậu có thể hiểu cho Vanessa, nhưng sự thật là bản thân cậu cũng chưa từng tưởng tượng được rằng một đứa con lai vẫn có thể mất kiểm soát vì cơn đói.

"Giờ ông ấy thế nào rồi?"

"Đang truyền máu." Cô lo lắng đáp. "Tôi nghĩ họ định báo cảnh sát. Tôi lỡ nói rằng có người đột nhập vào phòng mình rồi."

"Khỉ thật." Justin nói, bồn chồn nhìn vào trong phòng bệnh rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Vai Vanessa vẫn còn run, không hiểu vì cô lạnh bởi chỉ mặc mỗi một chiếc áo len dính máu, hay vì vẫn chưa hết hoảng loạn. Cậu muốn hỏi chuyện đã xảy ra như thế nào, nhưng rồi nghĩ rằng cô sẽ chẳng muốn kể lại. Đó hẳn là trải nghiệm khủng khiếp lắm, và Justin bỗng sợ rằng tất cả những gì đã xảy ra sẽ làm Vanessa thay đổi theo một cách nào đấy mà chỉ cô hiểu được.

"Này." Cậu lay vai Vanessa. "Không sao đâu, ông ấy sẽ ổn thôi."

"Tôi thì không." Cô thú nhận một cách bẽ bàng. "Tôi phải làm gì tiếp đây?"

Chẳng có câu trả lời dễ dàng cho câu hỏi này, Justin biết thế. Hàng trăm năm nay, loài ma cà rồng vẫn luôn bị săn đuổi vì cách sinh tồn quá tàn nhẫn của chúng, đó là máu người. Hầu hết những con ma cà rồng bị thợ săn giết cũng bởi lý do này, và không ít trong số chúng vẫn luôn chối bỏ, căm ghét bản chất của mình. Chẳng có cách nào khác để cứu Vanessa một khi cô đã nếm được máu người.

Những đứa con lai khi uống quá nhiều máu người cũng sẽ trở thành ma cà rồng, thậm chí còn khó kiểm soát hơn bình thường. Vanessa hẳn biết rõ điều đó hơn ai hết, và cậu hoàn toàn hiểu tại sao cô sợ hãi đến vậy.

"Chúa ơi." Cô vò đầu mình, Justin nghĩ cô sắp khóc đến nơi.

"Bình tĩnh nào." Cậu trấn an một cách vụng về. "Cậu biết là bố tôi có thể giúp cậu chứ?"

Justin đánh liều mọi thứ để gợi ý điều đó, lường trước rằng cô sẽ nổi điên khi nghe cậu nhắc đến Lucius, và cậu đã đúng:

"Cái gì? Không!" Cô gắt lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!