Vanessa băng qua đường về phía Motel 6, Hattiesburg. Cô ôm trên tay một túi đồ: bàn chải đánh răng, những cuộn băng gạc trắng, đồ sơ cứu và bánh burger từ quán Burger King bên kia con đường. Motel 6 là một khu nhà nghỉ nằm trên đường 49, dài và hẹp với những căn phòng sơn trắng. Cô và Samuel đã ở đây bốn ngày để điều tra về căn nhà trại ở hồ Dogwood, nhưng có lẽ sắp sửa rời đi.
Vanessa không thể đoán chính xác là lúc nào, cô và Sam phải đợi cuộc gọi tiếp theo từ Hội Thợ Săn để biết nơi tiếp theo họ phải tới là đâu.
Cô vặn nắm đấm cửa, bước vào trong căn phòng trọ của mình ở tầng hai. Samuel đang ngồi bên chiếc bàn trắng giữa phòng; bên cạnh ông là một cốc cà phê còn bốc khói và cái laptop đang bật. Cô đi đến, đặt xuống bàn túi đồ:
"Bố làm gì thế?"
"Tìm kiếm vài tin tức." Samuel nói. "Xem có vụ án nào không."
"Để làm gì? Đó không phải việc của chúng ta. Hội Thợ Săn sẽ làm việc đấy và chúng ta chỉ cần nhận việc."
Samuel ngẩng lên. "Bố chỉ muốn ở thế chủ động thôi... Đó là burger à?"
Cô nhăn mặt. "Đừng có mơ. Bố tự mua đi."
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên và cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai. Cô nhìn bố mình, nhướn mày. Ông khẽ lắc đầu, hướng mắt về phía cửa. Vanessa nhấc khẩu súng trên bàn lên, cẩn trọng băng qua căn phòng và đến cạnh cánh cửa. Cô vặn nắm đấm bằng kim loại, khẩu súng trong tay đã lên đạn. Khi nhận ra người đứng bên ngoài là ai, cô thở phào:
1
"Là bác Ed." Cô nói với Sam, rồi quay lại với người đàn ông ngoài cửa. "Vào đi bác."
Vanessa nhét lại khẩu súng vào thắt lưng, mở rộng cửa ra. Người đàn ông tên Ed trố mắt nhìn theo khẩu súng, rồi chỉ vào cô và nói với Samuel:
"Con bé vẫn chưa có bạn trai phải không?"
Vanessa cau mày nhìn ông ta, còn Samuel chỉ bật cười. Ed là một người đàn ông cao lớn và béo, có cái bụng bia vĩ đại và bộ râu quai nón màu râu ngô. Ông ta đội mũ lưỡi trai, mặc quần jean và áo kẻ ca rô. Giọng cười của ông ta tựa tiếng nước ùng ục sôi, khá khó chịu, nhưng Vanessa không chẳng bao giờ nói to điều đó thành lời. Cô tôn trọng Ed, một trong những thợ săn không bao giờ xỉa xói cô vì chuyện cô có một nửa dòng máu là ma cà rồng.
Dù Hiệp ước Hòa Bình đã được lập ra từ nhiều thập kỷ trước, thợ săn và cư dân thế giới bóng đêm chưa từng sống ôn hòa với nhau. Nhưng điều đó cũng dễ hiểu. Chẳng cư dân bóng đêm nào lại thích một đám người chuyên đi săn lùng đồng loại của họ cả, cho dù những kẻ bị săn lùng đó là những tội phạm máu lạnh. Nếu những cư dân bóng đêm không làm hại con người, chẳng thợ săn nào bỏ thời gian ra mà săn họ.
"Chào Ed." Samuel cười, vỗ nhẹ vào vai ông ta. "Tôi đã không gặp anh đến gần một tháng rồi. Anh đã ở đâu thế?"
"Tất nhiên là đi săn." Ông ta nói, rảo bước lại cái bàn và khịt mũi, bắt gặp mùi hương béo ngậy từ chiếc burger. "Louisiana, lũ Siren lên bờ. Tin tôi đi, tôi đã có một tuần kinh khủng. Nhắc lại là cực kỳ kinh khủng đấy. Toàn những ả nóng bỏng, tôi đã kiệt sức hoàn toàn. Vanny, cháu còn bia chứ?"
Cô gật đầu, lục lấy một lon bia lạnh trong cái thùng giữ nhiệt màu đỏ dưới chân giường. "Hi vọng bác đang nói đến chuyện đi săn."
Ed mỉm cười, húng hắng giọng. Ông mở túi đồ của Vanessa, cầm cái bánh burger lên và cắn một miếng lớn. Khi Vanessa đứng lên và nhìn thấy, cô chỉ còn biết thở dài, đưa cho Ed lon bia lạnh:
"Bác nợ cháu một cái burger."
"Bác xin lỗi, của cháu à?" Ed nói, miệng nhồm nhoàm nhai. "Ngon thật đấy." Ông đưa cái bánh cho cô.
Vanessa gằn lên chán chường. "Bác cứ ăn đi."
Ed nhún vai, kéo ghế ngồi xuống. Ông ta đặt lon bia lạnh lên đùi và mở bằng một tay, rồi hất đầu về phía Sam:
"Vết thương trông tệ đấy. Lần này là gì thế?"
Sam cười, nhìn bắp tay phải quấn trắng băng gạc của mình. "Lũ phù thủy. Nhưng tôi đã lo được."
Vanessa ngồi lên giường, khoanh chân, móng tay cào khắp phần da cổ và lưng để gãi:
"Khi bố cháu nói "tôi lo được" có nghĩa là ông ấy đã tự tìm đến chỗ bọn phù thủy một mình, bị chúng trói và nhốt, và để cháu tự mình tới cứu."
Sam húng hắng, quắc mắt nhìn cô. Nhưng Vanessa chỉ nhún vai, và rồi tiếp tục cào mòng tay lên khắp cơ thể, cố làm dịu đi cơn ngứa ngáy từ những vết côn trùng cắn. Cô đã bôi thuốc và để đó cả tối qua, nhưng dù làn da đã bớt đi những cái nốt đỏ xấu xí, nó vẫn ngứa như điên.
"Sao anh đến đây?" Samuel chuyển chủ đề. "Hội điều anh đến làm chung với chúng tôi à?"
"Không. Họ không gọi được cho anh, chẳng ai gọi được cho anh cả, nên cử tôi đến đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!