Chương 36: Ba Lăm (edited)

Khi lấy lại được nhận thức, Justin đã đứng giữa một con hẻm tối vào buổi đêm. Cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đấy, có một vết gãy nhỏ trong trí nhớ khiến cậu không hiểu tại sao mình lại ở đây. Nhưng khi vai cậu chạm sượt qua vai của Vanessa khi cô bước tới từ đằng sau, Justin chợt nhớ lại về căn phòng có chiếc bàn đá ở Hội Mắt Thánh và người đàn ông tên Vitigis.

"Chúng ta đang ở đâu vậy?" Vanessa ngoái nhìn xung quanh. Con hẻm rất tối, và sắc màu của những bức tường, con đường hay bầu trời trên đầu cô cũng nhợt nhạt kỳ lạ. Những người khác xuất hiện sau đó như thể họ vừa bước ra từ không khí, sự hiện diện của họ khiến cô an tâm hơn phần nào.

"Dĩ nhiên là bên trong tâm trí của cậu nhóc." Giọng của Vitigis vang lên, tựa hồ như phát ra từ cả bốn phía. Ông ta đứng ở phía sau Justin và những người khác, cầm một chiếc đèn bão trên tay. "Lemaitres chỉ cho phép tiếp cận phần ký ức của một người, nên chúng ta không thể đi xa hơn đâu. Giờ thì hãy cố gắng nhớ lại những điều cậu đã chứng kiến."

Justin ngẩng đầu, ánh mắt cậu dừng lại ở một tấm biển bằng đèn neon vốn không hề có ở đó lúc trước. Những tia điện lóe lên ở giữa lõi đèn, và và rồi chúng bật sáng, tỏa ra màu tím – xanh chói mắt.

"Black Bird." Justin đọc tấm biển. "Là nơi này."

Đột ngột, những cột đèn đường bật sáng. Bầu trời in ráng đỏ của bóng đèn từ bốn phía thành phố và tiếng còi xe bắt đầu vang. Nhạc vọng ra từ bên kia cửa quán bar. Ở đầu con hẻm, một người đàn ông trong bộ quần áo thể thao xám đang chạy lại gần, đều đều từng nhịp. Cậu không biết đó là ai, nhưng Sam và Vanessa thì có.

"Ben Whalsh." Samuel nói."Ông ấy là một trong những nhân chứng bị giết."

Justin quay đầu nhìn cánh cửa sau của quán bar, chẳng cần cố gắng cậu cũng nhớ lại được những gì đã xảy ra giữa mình và Alex hôm ấy. Cậu ta quen biết một tay pha chế ở Black Bird mấy tuần trước, và kéo Justin tới quán bar này ngày hôm đó. Cậu không thích những quán bar, mùi rượu bia và lũ khách rượu thô lỗ hay những tay côn đồ nguy hiểm ở trong đó. Tuy nhiên điều khiến cậu nổi điên là gã pha chế.

Hắn ta là kiểu người xăm trổ đầy mình tên những cô tình nhân cũ, lúc nào cũng hút thuốc và nồng nặc mùi rượu lẫn mùi nước hoa, dụ dỗ bất cứ gã nào hắn mới quen rượu nặng và ma túy. Cậu đã cãi nhau với Alex, chưa bao giờ trong đời Justin cảm thấy tức giận với cậu ta như vậy.

Khi Ben chạy gần tới con hẻm thì cánh cửa sau của quán bar bật mở, Justin lùi lại khi thấy chính mình đang xô Alex ra ngoài. Sự giận dữ cháy trong mắt cậu, đột nhiên Justin bỗng cảm thấy xấu hổ khi ở đây có từng này người chứng kiến cuộc cãi cọ trẻ con của cậu với Alex. Đó chỉ là những vấn đề mà cậu muốn giữ giữa mình và cậu ta chứ không phải để cho người ngoài biết được, dù khi nhìn xung quanh, cậu nhận ra họ đang chú tâm tới Ben hơn, ngoại trừ Vanessa.

"Cậu cãi nhau chỉ vì Alex muốn trở thành một đứa biết mùi ma túy à?" Cô bật cười, hạ giọng xuống để chỉ cậu nghe thấy.

"Chẳng có gì to tát cả." Justin đáp, nhưng đúng lúc Ben chạy qua cả hai thì cậu nhìn thấy chính mình tung một cú đấm vào giữa hàm Alex, khiến cậu ta loạng choạng lùi lại. "Tôi không muốn chúng tôi vừa thảm hại, vừa nghiện ngập."

"Tệ quá. Trông cậu giống thế mà." Cô bỡn cợt.

Justin không đáp lại. Ở đầu con hẻm nơi Ben vừa chạy qua, một người đàn ông xuất hiện và lúc này chẳng ai quan tâm tới Alex hay Justin nữa. Tất cả đều căng thẳng chờ đợi, thậm chí cả Aceline và Elyas.

Người đàn ông vô gia cư mà Samuel và Vanessa vốn đã biết là phù thủy của Valdimar chạy vào trong với những bước khập khiễng. Ông ta gào thét khi nhìn thấy trước mặt mình Alex và Justin:

"Cứu tôi!" Ông ta thét, ngã xuống rồi lại bật dậy chạy. Có lẽ Maraget đã làm gì đó với ông ta để ông ta không thể sử dụng phép thuật của mình. Khi người đàn ông ngoái lại đằng sau, Maraget đã ở đó, gương mặt tối đen. Ban đầu bà ta chỉ đi bộ, nhưng rồi bước chân nhanh dần.

"Cứu tôi! Làm ơn!" Ông ta đã lôi kéo được sự chú ý của Justin và Alex bằng dáng vẻ khốn khổ và giọng nói khẩn thiết của mình, lôi cả hai ra khỏi trận cãi vã.

Justin nhớ rằng mình đã bối rối và sửng sốt nhường nào khi thấy cảnh tượng này, nhưng rồi cậu vẫn bước đến và kéo người đàn ông vừa khụy ngã dưới chân mình đứng dậy.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Mụ ta muốn giết tôi!" Người đàn ông đáp, bám lấy cậu mà đứng lên.

Alex ngoảnh nhìn ra đầu hẻm, cậu bước tới trước vài bước và hét to:

"Này, đứng có lại gần đây!"

Maraget chẳng bận tâm tới cậu. Bà ta hất tay, Alex đột ngột văng người đi, đập vào cột đèn đường. Giây phút đó, thời gian như ngừng lại và tim của cậu cũng vậy. Âm thanh khủng khiếp ấy mắc kẹt trong đầu Justin, dù chỉ đang nhớ lại những gì đã diễn ra cậu vẫn thấy choáng váng và đau đớn. Maraget tấn công cậu kế tiếp, Justin ngã xuống và đập mình xuống mặt đường, bất tỉnh. Ý thức cậu mất đi cũng là lúc mọi thứ xung quanh họ chìm vào bóng tối.

Không còn con hẻm, không còn mặt đường và xác người nằm trên mặt đất.

"Vitigis." Giọng Artemovich vang lên. Chiếc đèn của Vitigis lóe sáng, ông ta giơ tay về phía trước và như đang vặn một chiếc đồng hồ vô hình. Bóng tối dần biến mất, thời gian đảo ngược lại, và dừng khi con hẻm lại đầy ánh sáng. Có điều lần này, những người xuất hiện trong ký ức của Justin đều đứng yên. Cậu nhìn thấy Alex đang gào thét với Maraget, mình đang giúp người đàn ông nọ đứng dậy, và Ben đang ngoái lại nhìn họ.

Tất cả đều đông cứng như những bức tượng sáp.

"Hay thật đấy." Vanessa lẩm bẩm. Cô bước đến và cúi nhìn người đàn ông vô gia cư. Cô không thể chạm vào ông ta được, đó chỉ là ảo ảnh trong ký ức mà thôi.

Những đại diện của bồi thẩm đoàn trong bộ vest đen cũng đang đi quanh xem xét mọi thứ. Vitigis bước đến gần Maraget cùng chiếc đèn bão. Bà ta đứng giữa con hẻm, bất động như tượng đá, mái tóc xù đã che khuất gương mặt và không hiểu tại sao, cả người bà ta nhuộm màu sắc nhợt nhạt. Vitigis giơ chiếc đèn bão lên khi ông ta đứng trước Maraget, soi rõ gương mặt bà ta.

"Tôi nghĩ chúng ta đã lãng phí thời gian rồi."

Ông ta đứng sang một bên để những người còn lại có thể nhìn rõ hơn. Dưới ánh sáng của chiếc đèn, gương mặt Maraget là những mảnh chắp và từ các gương mặt khác nhau, lộn xộn như một bức tranh trừu tượng. Justin kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Maraget, hoặc thứ mà cậu nghĩ là bà ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!