Chương 27: Hai Sáu

Vanessa cười khoái trá khi cô cùng Justin bước vào trong một cửa hàng tiện lợi để mua bông gạc và đá viên. Cậu ta bước sau cô, gương mặt tối sầm, một mắt thâm tím và khóe miệng vẫn rỉ máu. Không phải một vụ ẩu đả từ cả hai bên, nhưng đó là những gì cậu nhận được từ những tay vệ sĩ ở khu khách sạn của Victor, đặc biệt là gã người sói mà cả hai đã đánh ngất. Khi Vanessa tới và Victor gọi điện chuyển lời xuống phòng lễ tân thì đã quá muộn.

Cậu không nói một lời với Vanessa, chỉ khoác vẻ mặt đầy sát khí và căm ghét đó, nhìn cô chòng chọc.

"Cầm lấy này." Vanessa nói. Cô dúi vào tay Justin một túi đá lạnh ngắt từ tủ lạnh cửa hàng. "Nhà tôi cũng hết đá rồi, sẵn tiện vậy."

"Cậu không nghĩ Samuel sẽ hỏi sao tôi bị đánh à?"

"Cứ nói rằng cậu đánh nhau ở trường." Cô nhún vai, bước về phía quầy thanh toán, tiện tay nhấc lên một dây bia.

"Hẳn là ông ấy tin."

"Hoặc cứ nói sự thật." Cô liếc nhìn lên chiếc đồng hồ treo sau quầy thanh toán. Kim giờ chỉ số mười hai, còn kim phút đã chạy quá số hai. "Đằng nào, chúng ta cũng phải về nhà bây giờ. Tôi sẽ không quay lại cái trường chết tiệt đó đâu."

Justin không phản đối, cậu chỉ thở dài một cách bất mãn. Vanessa trả tiền đá và bia, nhấc chiếc túi ni

-lông trắng mà người thu ngân vừa đưa cho cô lên rồi cả hai quay ra ngoài phố. Căn hộ của Vanessa cách cửa hàng này chỉ một tòa nhà. Cô đoán Justin cũng đã quá mệt mỏi với buổi sáng ngày hôm nay, bởi vì cô cũng thế. Cả hai quyết định về thẳng nhà, bất chấp việc Samuel có thể vẫn đang ở trong căn hộ và sẽ cằn nhằn không ít về việc cô bùng học.

Khi bước ngang qua phòng của Sienna, Vanessa không thể ngăn mình ngoảnh lại nhìn. Căn phòng đóng chặt cửa, chìm trong sự tĩnh lặng, tới mức cô không biết Sienna đã về nhà chưa. Cô chưa từng băn khoăn tại sao lại chỉ có cô ta và Esme sống trong một căn hộ rẻ tiền trong nhiều năm liền, nhưng giờ thì có. Giờ thì sẽ chỉ còn một mình cô ta mà thôi. Thậm chí cô ta còn chưa tổ chức được lễ tang cho Esme, theo như Vanessa đoán thì sẽ còn lâu cái xác của cô em gái cô ta mới được trả lại. Và kể cả khi đã được trả lại, nó cũng đã bị mổ xẻ đủ đường trong phòng khám nghiệm tử thi, chẳng còn được nguyên vẹn. Điều đó thật thừa thãi, cô nghĩ, và sự đau xót đốt cháy phổi cô. Họ sẽ chẳng bao giờ tìm ra người đã giết Esme, cũng như chẳng bao giờ tìm ra sự thật cho Alex Barret, Ben Whalsh, nhà Evans, hay bất cứ kẻ vô tội xấu số nào dù là con người hay không, bị vướng vào những rắc rối của thế giới ngầm. Cô đã từng nghĩ công việc của mình có phần nào tàn nhẫn và bất công, nhưng không thể phủ nhận mục đích của nó. Nếu không có Valdimar, không có tấm bản đồ, thì chẳng ai trong số những người trên phải chết cả.

"Vanessa?" Justin gọi cô. "Cậu không định vào à?"

Cô đang đứng ở ngưỡng cửa căn hộ, giật mình ngoảnh lại và bước vào trong. Miệng lưỡi cô dính chặt vào nhau, và gương mặt ran rát nỗi hổ thẹn lẫn sự tội lỗi.

Samuel đang ở nhà. Ông ngồi ở bàn ăn trong bếp, laptop bật cùng một cuốn sổ ghi chú nằm bên cạnh. Bữa trưa của ông là mì ống và salat, tất cả đều được mua sẵn từ một cửa hàng ăn trưa nhỏ và đã vơi gần hết. Ông ngẩng đầu lên khi trông thấy Justin đi vào, rồi kéo ghế đứng dậy:

"Cháu ổn chứ?" Giọng Samuel có vẻ lo lắng. "Cả hai gặp chuyện gì à?"

"Không có gì to tát đâu." Vanessa thản nhiên nói. "Bọn con tạt qua chỗ Victor Cervino rồi, dù bố chẳng hề báo trước là cái nơi ấy đầy quái vật."

"Bố có biết đâu." Sam nói, lo lắng nhìn theo Justin. Vanessa đặt túi đồ mình mới mua xuống trước mặt cậu ta, lôi bọc đá lạnh ra và đưa cho cậu. "Bố tưởng cả hai sẽ đi học đã chứ?"

Vanessa liếc nhìn cậu, và cậu cũng nhìn lại, nhưng không nói gì.

"Trường học không phải mối quan tâm số một lúc này đâu." Vanessa nói, giọng cô lạnh lùng và cay nghiệt. Cô dúi mạnh túi đá cho Justin, trút vào đó sự căng thẳng và nỗi bực dọc.

"Vậy cậu tìm được gì rồi?" Justin ngồi xuống ghế sofa, lấy túi đá chườm lên trán và mắt phải của mình. Samuel lấy hộp y tế từ trên kệ tủ của phòng bếp xuống và mang ra ngoài. Ông không hỏi gì thêm, nhưng vẫn lắng nghe:

"Khá nhiều là đằng khác." Vanessa nói. Cô đặt ba

-lô mình xuống chân ghế bành và ngồi cạnh Justin. Mắt cô nhướn lên, quan sát Samuel như thể những lời cô đang nói là dành cho ông, chứ không phải trả lời cậu. "Victor biết khá nhiều về chúng ta, con e là vậy."

"Thật à?" Sam mở hộp y tế. "Anh ta nói gì?"

"Khi con còn nhỏ, có những kẻ lạ mặt luôn bám theo con và mẹ Lisa." Cô nói. "Hóa ra, chúng chính là Valdimar. Victor từng làm việc cho chúng một lần và có nhiệm vụ theo dõi hai mẹ con con. Người đứng đầu của Valdimar là Zachariah, cũng là người có mặt hôm mẹ Lisa gặp tai nạn."

Cô không thấy Samuel nhìn vào mình, trán ông chau lại và ánh mắt lảng đi. Ông đưa bông cho Justin để cậu thấm máu nơi khóe miệng.

"Samuel." Vanessa gọi tên ông. Giọng cô đầy giận dữ. "Zachariah đã giết mẹ con. Bố biết điều này chứ?"

Sam ngẩng đầu lên nhìn cô. Ông đứng đối diện và cách cô chỉ một chiếc bàn, đôi mắt đầy vẻ sầu muộn:

"Không, Vanny."

Cô nhún vai. "Hình như bố không có vẻ bất ngờ lắm. Con thì có đấy."

"Bố biết về việc con và Lisa bị theo dõi. Điều đó xảy ra từ đêm con được sinh, ở trong một bệnh viện nhỏ. Bố không có ở đó, Lisa chỉ có một mình, và cô ấy nói rằng có những kẻ lạ cố cướp con của cô ấy đi khỏi bệnh viện."

Samuel bước lại và ngồi xuống chiếc ghế bành. Vanessa vẫn im lặng lắng nghe ông chăm chú:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!