Lisa trở về chiếc RV vào đầu buổi tối. Ngày hôm ấy mưa tầm tã, một cơn bão nhỏ đang quét qua bang Virginia với những trận gió bất thường và đổ mưa không ngớt. Chiếc RV đậu ở ven đường Nottoway, Blackstone, giữa những rặng cây rậm rạp, cách xa những ngôi nhà quanh đó và vẫn còn sáng đèn. Bà về nhà với một vết bầm lớn ở vai, một vết đâm sượt qua sườn và những khớp ngón tay trầy xước. Chiếc quần jean của Lisa dính máu, vấy lên cả áo sơ mi lẫn gò má.
Bà đỗ chiếc Ford màu trắng lại bên đường, nhét khẩu súng trường vào túi đựng vũ khí và quay lại xe RV, mặc cho mưa lạnh thấm ướt người và những cơn gió lớn đầy lá khô lẫn đất tạt vào người mình. Mình phải thật bình thản, Lisa nghĩ, nếu bà rên rỉ về những vết thương trên người mình, đứa con gái nhỏ của cô sẽ lo lắng không thôi.
Vanessa vẫn nhớ mình đang ngồi trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, vẽ nguệch ngoạc trên giấy thì thấy mẹ về. Cô đã lên tám, mái tóc khi ấy vẫn dài, cơ thể vẫn chưa có vết sẹo nào. Lisa mở cửa trước, Vanessa chạy tới, gió đập vào người cô lạnh ngắt và làm mắt cô cay xè. Cô đã định thốt lên một câu mừng rỡ như, "Mẹ về rồi à!", nhưng rồi lại nhìn thấy vết máu thấm ra ngoài áo sơ mi của Lisa và vẻ mặt xám ngắt của bà.
Một chuyến đi săn trắc trở, Vanessa nghĩ, cô chỉ mỉm cười và giúp mẹ đóng cửa chiếc RV lại, có chút thất vọng bên trong nụ cười ấy.
"Chao ôi, thời tiết." Mẹ cô cất giọng. Bà kéo sợi dây cột tóc xuống, tóc bà đen óng và xoăn, dài quá vai, đã bết dính lại vì mưa ẩm. "Sao lại có bão vào lúc này cơ chứ."
"Mẹ đói không?" Vanessa bình thản nói. Cô chạy tới gần tủ lạnh, bên trong chỉ có vài hộp đồ khô, một túi thịt xông khói và bia.
"Có, nhưng mẹ phải tắm đã." Lisa nói, cởi áo khoác ra và phủi những vết bẩn bám trên sơ mi mình, nhưng chẳng có tác dụng gì. Bà xoa đầu Vanessa rồi lấy quần áo khô ra khỏi tủ. "Con ăn gì chưa?"
"Rồi." Cô nói, đầy hào hứng. "Bác Ed tạt qua lúc nãy, mua bánh mì kẹp xúc xích cho con đấy!"
"Vậy sao? Bác ấy không ở lại à?"
"Bác ấy bảo có việc."
Vanessa chạy tới, trèo lên ghế và với tay lấy một hộp đồ y tế đặt ở ngăn kéo gỗ trên đầu cô. Cô kéo nó ra và bưng xuống, đoạn đặt trên chiếc sofa đối diện và nhanh nhẹn mở nắp ra. Lisa bước vào phòng tắm, còn cô leo lên ghế ngồi chờ mẹ, hoàn thành nốt bức tranh. Cô vẫn chưa biết cách để băng bó một vết thương khi ấy, chỉ biết nhìn Lisa làm và đôi khi bắt chước theo, dù hầu hết mọi lần thử đều thất bại.
Lần này cũng vậy, mẹ cô bước ra ngoài với chiếc khăn tắm quấn phần dưới và chỉ mặc áo lót, để lộ thật rõ những vết bầm dập trên cơ thể, mới có, cũ có. Bà khử trùng và quấn băng quanh vết đâm qua sườn, tự thấy may mắn vì nó không chảy quá nhiều máu, dù vẫn buốt tới xương. Xong xuôi, bà mặc vào bộ quần áo khác, rồi ngồi đó lau khô tóc mình.
Vanessa ngẩng đầu lên nhìn quanh khi nghe thấy tiếng gió đập ầm ầm vào nóc chiếc RV. Cô đứng dậy và kéo rèm cửa sổ lại.
"Con sợ à?" Lisa nói.
"Không phải." Cô trả lời, rồi chần chừ nói tiếp. "Một chút thôi."
"Giông bão không làm hại con được đâu." Bà nhoẻn cười, vò tóc trong một chiếc khăn ngà màu.
"Những con quái vật thì có."
Lisa bỏ chiếc khăn xuống, thở dài. Bà lắc đầu:
"Chỉ một số thôi, Vanny. Rất nhiều cư dân bóng tối tốt bụng mà."
"Làm sao con biết họ tốt hay xấu khi mới gặp được?"
Bà nhún vai. "Khó lắm. Nhưng con sẽ biết thôi."
Vanessa gật đầu. Cô lại tiếp tục vẽ, chẳng nói chẳng rằng, mải miết đưa những nét bút sáp màu trên giấy theo trí tưởng tượng của mình. Những âm thanh của cơn bão đôi khi làm cô giật mình, nhưng chẳng thể dọa nổi cô.
Tới nửa đêm thì cả hai đã ngủ say. Vanessa ngủ trong chiếc giường gấp nhỏ ở cuối chiếc RV vốn chỉ vừa cho một mình cô, còn mẹ Lisa nằm ở ngoài ghế sofa. Một tiếng động lớn vang lên trên nóc chiếc xe di động, nghe giống như có một cành cây nào đó vừa bị bẻ gãy và rơi xuống nóc xe. Vanessa giật bắn mình và bật dậy với cơn choáng váng trong đêm tối. Lisa cũng tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng động sột soạt ngoài ghế, và tiếng bà thở dồn dập.
"Mẹ ơi?"
"Không sao đâu." Lisa nói, với người bật đèn ngủ lên. Giờ thì cô có thể nhìn thấy bà đang quấn mình trong chiếc mền dày trên chiếc sofa. "Chỉ là cái cây thôi."
Vanessa gật đầu nhưng cô không tin Lisa. Âm thanh cô nghe thấy không giống tiếng cây cối bị gió cuốn nên đập cành vào thân chiếc xe. Nó giống tiếng có ai đó đang đi trên nóc chiếc xe, bước qua bước lại, và cả ai đó đang ở bên ngoài, nhìn vào trong với những con mắt sáng rực giữa đêm tối. Cô co người lại trong chiếc chăn, tim đập thình thịch và không rời mắt khỏi mẹ. Lisa kéo tấm mền xuống khỏi người, rút khẩu Colt dưới gầm ghế sofa ra rồi chậm rãi đứng dậy nghe ngóng.
Bà phải tách từng âm thanh ra, xem đâu là tiếng gió rít, mưa tuôn, tiếng cây xào xạc và đâu là tiếng người. Những ô cửa kính của chiếc RV đều tối đen, bị mưa tạt ướt và Lisa chẳng thể nhìn thấy gì ngoài cái bóng của chính mình. Bà nín thở, không dám cử động mạnh, lưng quay về phía Vanessa và bước lùi.
Một tiếng động vang lên ở phía đầu xe, lớn tới mức cả hai đều giật bắn mình. Bản lề cửa xe như bị xé khỏi thân chiếc RV bởi một bàn tay khổng lồ đang cuồng nộ và vứt ra xa, giữa những thân cây đang ngả nghiêng trong gió bão. Âm thanh ấy đánh thức bản năng của Lisa, cô nã súng về phía khoảng không hun hút chỗ cánh cửa, nơi gió và mưa đang ùa vào trong.
Nhưng không có ai nơi cánh cửa cả, Lisa hạ súng xuống, thở hổn hển.
"Mẹ ơi!" – Vanessa đột ngột la lên thất thanh, và Lisa quay người lại ngay lập tức. Có một người đàn ông đứng ngay trước giường của Vanessa, một tên phù thủy trong chiếc mặt nạ trắng. Lisa giương súng lên và chẳng chần chừ bóp cò. Nhưng những phát đạn của cô chỉ nã vào không trung, găm vào lớp gỗ trên một chiếc tủ. Gã đàn ông nhếch môi cười, khoát tay, và cả cơ thể của Lisa bị ném đi, đập vào chiếc ghế lái màu ghi của chiếc RV.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!