Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng ngủ của Vanessa đầy thận trọng và e dè. Giọng Justin vang lên, cũng thận trọng như tiếng gõ cửa:
"Vanessa, tôi nghĩ bố cậu đang về rồi đấy."
Justin không nói gì thêm, và cô cũng không trả lời. Phòng cô tối như mực, rèm cửa che kín, quần áo vứt la liệt trên sàn nhà và nóc tủ. Cô đang nằm giữa một đống những mảnh vải vụn màu trắng và đen, lại có những mảnh có màu ố như vết sắt gỉ. Cô đã xé vụn cái áo, và giờ nằm yên trên giường, vùi mặt vào gối.
Vanessa nghe thấy tiếng Justin bước chân và âm thanh ấy nhạt dần. Giờ thì mọi thứ đều thật khớp, cô nghĩ. Gã đàn ông, vết máu ở con hẻm và trên áo cô, việc cô ngất đi lâu đến như vậy, bị thương nặng đến như vậy nhưng khi tỉnh lại thì cơ thể lại chẳng hề hấn gì. Những ngày tiếp theo, cơ thể cô tràn đầy năng lượng, sức mạnh, và sự thèm khát cũng lớn hơn.
Cô đã giết lũ phù thủy ở bãi phế liệu một cách bạo lực, chẳng suy nghĩ đắn đo, những gì cô đã làm với chúng có đơn thuần là bản năng sống, hay vì sự hiếu chiến và thèm muốn bạo lực mà cô chẳng thể kiểm soát? Những giống loài ăn thịt hay hút máu người như ma cà rồng chẳng bao giờ dừng lại ở việc thỏa mãn cơn đói của mình, mà còn muốn nhiều hơn nữa. Vanessa không thể dậy được, cô cảm giác như có sức nặng vô hình đè ép lên mình và cô không thể nhúc nhích. Cô có đang nuôi những ý muốn bạo lực, khát máu đó không? Có phải nó đang lớn dần không? Vanessa cầu mong đó chỉ là những tưởng tượng của cô, Justin cũng giống cô nhưng dường như cậu ta chẳng gặp vấn đề gì trong kiểm soát bản thân. Cậu ta có thể kiểm soát mọi thứ, từ cơn đói, bữa ăn, tới tính khí và sự giận dữ. Có lẽ cậu ta còn có thể kiểm soát cả những thèm khát của con quái vật bên trong mình nữa, Vanessa nghĩ, và cô thấy thật ghen tỵ với Justin. Cô chẳng muốn nhìn mặt cậu ta nữa, ít nhất là bây giờ.
Samuel đã đúng, ông luôn luôn đúng, Vanessa nghĩ. Ông đã cảnh báo cho cô rằng những thứ như thế này có thể xảy ra khi cô đi săn, và đặc biệt là sau khi cô bị con ma cà rồng chết tiệt đó ép uống máu người, việc cô mất kiểm soát lại càng dễ xảy ra. Săn quái vật là một công việc không thể tách rời với bạo lực, giết chóc, và những điều ấy chẳng khác nào thức ăn cho cái bản năng quái vật bên trong cô. Vanessa muốn cười thật lớn, nhạo báng chính mình, một thợ săn quái vật nhưng lại là quái vật?
Cô chợt thông cảm cho những thợ săn đã ghét bỏ mình, vì dù sao họ cũng đã đúng. Một con quái vật chẳng bao giờ trở thành thợ săn đúng nghĩa được.
Bấy giờ Vanessa đã nghe thấy giọng Samuel bên ngoài. Ông đang nói chuyện với Justin, hỏi xem cô đâu. Cô không nghe rõ Justin trả lời như thế nào, nhưng có cảm giác rằng cậu ta sẽ bao che cho cô ít nhất là lúc này. Ông sẽ nghĩ gì nếu như biết được nguyên do thật sự về việc cô giết ả phù thủy ở bãi phế liệu là vì cô thực sự mất kiểm soát, vì cô thèm khát thứ đang chảy trong mạch máu của ả ta, chứ không phải là để bảo vệ mình và Justin?
Sam sẽ thất vọng lắm, cô nghĩ, có thể ông sẽ không tức giận, nhưng ông sẽ thất vọng vô cùng. Đến bản thân cô còn chẳng thể hy vọng nổi, chứ đừng nói tới Samuel. Ông vừa mới trao lại cho cô sự tin tưởng, vậy mà cô đã nghiền vụn nó nhanh như vậy.
Bỗng nhiên Vanessa thấy giận. Cô không hiểu nó từ đâu đến, nhưng cơn giận dữ chợt xuất hiện và sôi sùng sục trong huyết quản cô. Tất cả là tại gã đàn ông đó, cô nói với chính mình. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như hắn ta không cho cô uống máu người ở con hẻm, cô còn chẳng thể đuổi theo hắn cũng như biết hắn là ai. Cô muốn hắn phải trả giá vì đã làm thế, dù mục đích của hắn là gì đi nữa. Vanessa trở dậy.
Cô phải tìm được gã đàn ông đó bằng mọi giá, cô phải trừng phạt hắn và bắt hắt hiểu rằng gây sự với thợ săn chẳng có kết cục tốt đẹp. Sau tất cả những gì hắn đã làm, cô chẳng thể nghĩ nổi điều gì khác ngoài việc đáp trả lại. Samuel không nhất thiết phải biết điều này, cô sẽ không kể với ông. Cô sẽ tự tìm hắn, và bắt hắn phải trả giá. Hắn sẽ chẳng thể chạy thoát được khỏi sự săn lùng của Vanessa.Có vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ ngoài đường, trước tòa chung cư của Samuel. Ông đã nhìn thấy họ từ lúc trở về khỏi đồn cảnh sát, nhưng dường như vụ việc mà họ đang giải quyết chẳng liên quan gì đến ông và Vanessa. Những chiếc xe có đèn xanh
-đỏ ở nóc đỗ đầy hai bên đường, một số đậu ở bãi đỗ xe bên kia đường. Đám đông hiếu kỳ đứng vây quanh bãi đỗ xe, nhưng bị cảnh sát ngăn chặn lại.
Samuel đứng ở trong bếp và nhìn xuống bên dưới từ ô cửa sổ, đến lúc này thì ông chẳng còn dám chắc cái gì thì liên quan tới mình và cái gì thì không nữa.
Vanessa bước ra khỏi phòng, cô đã chải lại tóc và phủi những mẩu vải vụn trên người mình xuống. Cô làm vẻ mặt mình như đang ngái ngủ, rồi bước đến đứng cạnh Sam:
"Con nghe thấy tiếng xe cảnh sát. Họ đến vì chúng ta à?"
"Không, bố e là thế. Con ổn chứ? Justin nói là con thấy mệt."
"Con không sao." Cô nói.
"Vanessa, nếu con đói..."
"Con không...!" Vanessa cắt lời ông bằng một tiếng gắt, nhưng rồi cô vội làm dịu giọng mình xuống. "Bố không cần lo đâu, con biết mình phải làm gì mà."
Dường như Samuel vẫn chẳng tin cô là mấy, nét mặt ông đầy vẻ lo âu và nghi ngờ.
"Con xử sự hơi khác từ khi giết Maraget." Sam nói. "Có chuyện gì đã xảy ra ở đó à?"
"Con bị đám phù thủy đuổi như tội phạm bị truy nã vậy." Vanessa nói dối. "Đương nhiên là con sẽ cáu, bố nghĩ chuyện đó bất thường sao?"
Samuel bật cười, không đáp lại. Cả hai vẫn quan sát bãi đỗ xe bên kia đường, thì cánh cửa trước của căn hộ bỗng bật mở. Justin bước vào trong chiếc hoodie màu đồng, ánh mắt cậu ta lộ vẻ mệt mỏi.
"Sao rồi?" Samuel hỏi cậu. "Họ đang làm gì vậy?"
"Có ai đó bị tấn công, nhưng không có cái xác nào." Justin đáp lại. Vanessa nhận ra là cậu ta vừa chạy bộ lên đây nhờ tiếng thở hổn hển, đứt quãng của cậu. "Họ không nói là có ai chết không, nhưng cháu đã trông thấy hiện trường rồi. Nhiều máu lắm, cháu không nghĩ ai sống được sau khi mất chừng ấy máu."
"Liệu có liên quan tới chúng ta không?" Vanessa khoanh tay trước ngực và hỏi.
"Bố không biết." Gương mặt Samuel đầy vẻ lo lắng. "Nói thật là bố không chắc cái gì đang xảy ra nữa."
Ông bước tới gần tủ lạnh và lấy ra một chai bia. Justin không bước hẳn vào bếp, cậu ta dựa mình vào bức tường ngăn cách bếp với phòng khách để giảm nhịp thở xuống, rồi liếc nhìn Vanessa đầy soi xét. Cô cau mày, nhưng cậu ta không nói gì, ánh mắt lạnh tanh.
"Thanh tra Arthur đã cho bố gặp ả nghi can mà cảnh sát bắt được. Họ chẳng nói dối đâu, ả không trả lời được. Lưỡi bị cắt rồi, không khai lấy một từ nào. Ả lại còn bị yểm bùa nữa."
"Con cá là lũ Valdimar đã nhúng tay." Vanessa đáp. "Chúng giết Maraget, đổ tội cho chúng ta, rồi lại thủ tiêu hết nhân chứng để chúng ta không có người làm chứng, và giờ là tạo một kẻ giết người giả. Bọn chúng mất công đến thế để làm gì chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!