Chương 2: Một

Salina, Kansas, Mỹ

1996.

"Crying in the shadows

Of a love he used to know

But now it's all over

Crying in the shadows...."

Michael gõ cây bút chì xuống mặt bàn từng nhịp đều đều. Hắn mím môi, phác những nét đậm vào lớp giấy. Không khí trong quán bar lắng dần, nhường chỗ cho những nốt guitar trầm bổng và giọng hát kinh điển của Gary Moore. Hắn thích những bài hát của người nghệ sĩ người Bắc Ailen này, bởi vậy, quán bar hắn ngồi có thể được coi là chốn lý tưởng, vì họ cũng chuộng nhạc Gary Moore như hắn. Hắn lẩm nhẩm hát theo, đánh nhẹ lên trang giấy một lớp chì nhạt, ngay chỗ môi bức chân dung hắn đang vẽ.

Quán bar có tên Bobby's Home, nhỏ và tồi tàn, đầy mùi thuốc lá, bỏng ngô cũ, đồ ăn nhanh và bia rượu. Đã từ lâu hắn không đụng tới rượu, hắn chỉ gọi một ly cà phê đen, nghi nghút khói, như lâu trước đây hắn vẫn luôn làm thế. Hắn biết mình cần tránh xa mọi thứ khiến đầu óc bản thân không tỉnh táo, thậm chí là cả giấc ngủ. Vào buổi chiều, ánh nắng hắt qua cánh cửa kính của quán bar, cùng thứ mùi nồng, lạnh của không khí trong quán đưa hắn về những ngày xa nhất trong ký ức. Hắn thật sự cảm thấy bình yên, sau chừng ấy năm trôi qua. Sự bình yên thật sự.

Cánh cửa của quán Bobby's Home rung lên. Một người đàn ông trung niên bước vào, bận chiếc áo măng tô xám, thắt cà vạt và đi giày da bê. Ông ta chỉnh lại cổ áo, trong khi nhìn lướt quanh quán bar, rồi dừng mắt ở chỗ Michael. Người đàn ông lạ đi đến chỗ hắn. Gương mặt ông ta vuông vức, đầy đặn, mái tóc tối màu đã ngả hoa râm, ánh mắt lạnh lùng, khó có thể đoán được ông ta đang nghĩ gì. Ông ta thản nhiên kéo ghế và ngồi xuống trước Michael.

Bài hát đột ngột kết thúc, chỉ vừa ngay lúc người đàn ông lạ ngồi xuống. Michael không ngước lên, nhưng hắn có thể cảm nhận được cái nhìn điềm tĩnh, lạnh lẽo của ông ta, giống như có một làn nước lạnh buốt đang chậm rãi đổ lên người mình. Anh chàng phục vụ quán, Max, cao nghều và gầy gò bước đến, cất giọng thờ ơ:

"Ông muốn dùng gì?"

Người đàn ông mỉm cười, những vết chân chim lằn quanh đuôi mắt thật rõ. Giọng nói ông ta lạnh nhưng có thiện cảm:

"Một ly Gin, cảm ơn."

Anh ta gật đầu. "Chờ tôi một chút."

Người đàn ông nhìn anh ta đi khỏi, rồi quay lại nhìn Michael. Hắn ta im lặng, nét mặt tỏ ra buồn chán, lười biếng phác những nét chì mờ. Ông ta hắng giọng, và chờ đợi.

Cuối cùng, hắn cũng lên tiếng, cất giọng trầm trầm

- thứ giọng của những người kiệm lời, đầy xa cách và cũng không giống người  Mỹ bản địa. Hắn mới tới đây chưa được lâu, chất giọng vẫn phảng phất âm hưởng của một nền văn hóa khác không thuộc về thế giới này. Khi nãy lúc hắn gọi cà phê, người pha chế ở quầy bar còn ngỡ hắn tới từ một trong những nước ở Nam Mỹ với  giọng Latin đặc trưng. Hắn chỉ nhún vai và không đáp lại.

Sự nhầm lẫn đó cũng khá dễ hiểu, dù trước đây hắn chưa một lần tới Nam Mỹ và cũng không có ý định ấy:

"Ông chẳng biết lúc nào thì nên dừng lại nhỉ?"

Michael lại gõ gõ cây bút, rồi nhấc lên và tỉa một lớp chì quanh mái tóc cô gái trong bức chân dung. Hắn còn chẳng buồn ngẩng đầu lên. Người đàn ông phía đối diện nhoẻn cười. Ông ta có nụ cười của những tên sát nhân hàng loạt mà người ta vẫn miêu tả trên phim ảnh và tiểu thuyết, một sự pha trộn lạ lùng giữa vẻ lạnh lẽo, nhạy bén với sự khả ái, lịch thiệp.

"Đó là cách mà tôi đã đi xa đến thế. Anh biết mà, Michael, tôi sẽ còn làm phiền anh nhiều lần nữa."

"Sẽ không lâu nữa đâu." Michael nói.

"Anh sắp rời đi?"

"Tôi đã xong việc rồi."

Bấy giờ, hắn mới ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mặt gã đàn ông trung niên nọ. Đây là lần thứ tư ông ta tìm đến Michael, đó là chưa kể tay chân của ông ta luôn bám theo hắn khắp mọi nơi.

Anh chàng phục vụ khi nãy bước đến, đặt xuống trước mặt người đàn ông nọ một ly rượu Gin trong cốc thủy tinh. Anh ta nhìn cả hai với vẻ tò mò, rồi bỏ đi, không nói lời nào. Người đàn ông ngồi đối diện hắn miết miệng cốc rượu, cất giọng đều đều, nhạt thếch:

"Và anh định làm gì với đứa trẻ này?" Ông ta hỏi. "Biến chúng thành siêu anh hùng giải cứu thế giới à?"

Hắn chợt bật cười. Người đàn ông nhướn mày, môi mím lại thành một đường kẻ, đôi mắt bình thản, lạnh lùng dõi theo từng phản ứng của hắn. Mỉa mai làm sao, Michael đã từng nghĩ đến viễn cảnh đó. Nhưng sau khi chứng kiến tất cả những kẻ nắm trong tay quyền năng vĩ đại và rồi sa ngã, hắn đã hiểu ra rằng, kẻ giải cứu thế giới chưa hẳn được gọi là anh hùng; mà có thể là những kẻ giết người, những tên trộm, kẻ phản bội, có thể là thảm hại nhất trong những kẻ thảm hại

- nhưng đều mang trong trái tim sự bất quy phục và tự do. Rốt cuộc trong cái thế giới này, anh hùng lẫn kẻ xấu đều nằm trên một cán cân, để đôi khi, có thể đổi vị trí cho nhau.

"Chúng không phải siêu anh hùng, Zack." Michael điềm tĩnh nói, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủn, hắn bắt gặp vẻ tự mãn trên gương mặt ông ta. Rồi, chẳng chút do dự, hắn dập tắt nó. "Chúng là những kẻ bị thế giới chối từ. Đó là lý do tại sao Pandoras chọn chúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!