Chương 17: Mười Sáu

"Đi đứng cẩn thận chứ!" Một người đàn ông vô gia cư có gương mặt đỏ ửng và bộ dạng rách rưới  gắt vào Vanessa khi cô vô tình va vào ông ta trên đường đi. Cô cau mày, không đáp lại, ông ta bỏ đi trong khi vẫn càu nhàu những lời chửi thề. Cô chẳng hiểu người đàn ông gù lưng đó đang chửi mình hay cuộc đời ông ta, vì nếu ông ta đang nguyền rủa cuộc đời mình, cô cũng muốn tham gia cùng.

Cô xỏ tay vào túi áo và bước tiếp, mặt cúi gằm, giận dữ đá vào những đụn tuyết ven đường và tự hỏi tại sao cuộc đời mình lại là một đống bừa bộn như vậy.

Chiếc điện thoại của cô rung đều, đổ chuông lần thứ tám, nhưng Vanessa cố gắng phớt lờ âm thanh đó đi. Cũng chẳng khó khăn lắm khi mà những gì cô cảm thấy lúc này là sự buốt giá của đêm mùa đông đang thấm dần vào xương mình, làm môi cô khô rát và hơi thở đầy khói. Chuông điện thoại đã tắt, cô hy vọng Samuel bỏ cuộc. Ông phải biết rằng cô sẽ không bắt máy, không nói chuyện với ông, sẽ trở về chỉ sau khi ông đã ngủ và vì vậy ông đang cố gắng chẳng vì gì.

Cô không biết Samuel muốn nói gì với mình, trách mắng và bắt cô trở về, hay xin lỗi vì những chuyện ông đã nói. Sự giận dữ trong cô đã lắng xuống, nhưng chúng tích lại như lớp bùn dưới đáy hồ chứ chẳng đi đâu cả. Bây giờ cô thấy hoài nghi và sợ hãi những điều Samuel nói, liệu có đúng không ông đang nói sự thật và sớm thôi, cô sẽ thay đổi. Cô sẽ trở thành một trong số những con quái vật mình đã săn, kể cả có không làm hại ai đi nữa và sống yên ổn như một cư dân thế giới ngầm, cô sẽ không còn là thợ săn nữa. Mẹ cô sẽ chỉ còn là một mảnh ký ức xa xôi về cuộc đời mà nhẽ ra cô có thể sống, cho dù nó đầy máu, những vết sẹo, cô độc và luôn phải chiến đấu để bảo vệ con người

- những kẻ mà đến cô còn không chắc có đáng được bảo vệ hay không, hay chỉ vì họ quá yếu đuối để bảo vệ mình. Suy nghĩ đó làm người cô rã rời, nhấp nhối bên trong tựa cơn đau của một vết thương hở miệng không thể lành.

Cô tìm tới tòa nhà nơi Margaret đã chết. Lúc này đã quá mười một giờ tối, vài chiếc xe cảnh sát vẫn đỗ ở ngoài tòa nhà, mọi lối ra vào đều đã bị niêm phong và canh giữ. Đứng ở bên này đường, cô thấy một gã cảnh sát đang đứng dựa vào ô tô và châm một điếu thuốc, đoạn ngửa cổ lên trời và nhả từng làn khói trắng vào không khí. Ông ta đứng một mình, gần con hẻm mà cô đã lẻn vào hôm trước để có thể đột nhập vào tòa nhà.

Những gã cảnh sát khác thì đang tụm lại ở cổng chính, nói chuyện gì đó mà cô không thể nghe thấy được. Vanessa hít một hơi thật dài, cho đến khi buồng phổi cô đầy khí lạnh. Cô băng qua đường để tới chỗ viên cảnh sát đang hút thuốc, tay xỏ túi áo, gương mặt bình thản. Ông ta ngẩng lên khi trông thấy Vanessa đến gần:

"Cần giúp gì sao, cô bé?"

"Không hẳn ạ." Vanessa trả lời, từng lời cô nói đều kèm theo hơi khói. "Cháu sống gần đây. Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Bố mẹ cháu hơi bất an khi thấy xe cảnh sát xuất hiện hoài."

"Cháu chưa nghe bản tin sao?" Ông ta bật cười. Mùi khói thuốc phả ra khiến Vanessa chun mũi lại. "Có một vụ án mạng, có vẻ thế, nhưng bọn chú chưa nói được gì cả."

"Cháu không hay nghe tin tức." Vanessa nói và ngẩng lên nhìn tòa nhà. Tầng thứ năm đang sáng ánh đèn, một vài bóng người đi qua đi lại trên đó mà cô nghĩ là cảnh sát. "Kinh khủng thật, ai đã chết vậy ạ?"

"Không có gì đáng lo đâu." Ông ta trả lời. "Một người vô gia cư hay sao đó. Cháu có bao giờ nhìn thấy bà ta quanh đây không?"

Gã cảnh sát lục túi áo ra một bức ảnh, chụp cái xác đã bợt màu, nằm trên vũng máu khô của Maraget. Mắt bà ta mở trừng trừng. Vanessa rùng mình và vô thức lùi lại. Cô cảm giác như bà ta đang nhìn mình đầy oán giận.

Viên cảnh sát bật cười. "Xin lỗi, hình ảnh này hơi..."

"Không sao." Cô nói. "Cháu chưa thấy người này bao giờ."

"Chú cũng đoán thế." Ông ta nói và nhét lại bức ảnh vào túi. "Chẳng ai quanh đây biết gì."

"Vậy... Không còn nạn nhân nào khác chứ ạ?" Vanessa buột miệng. Cô chợt nhớ đến cái xác của một người phụ nữ khác

- người có khả năng lớn là phù thủy từ Valdimar, nằm trong căn phòng mà Maraget biến thành hang ổ của mình trên tầng năm. Cảnh sát không hề đề cập gì đến cái xác thứ hai, điều đó khiến cô không khỏi băn khoăn.

Khi gã cảnh sát chau mày, Vanessa biết mình đã sai lầm khi hỏi thế:

"Ý cháu là sao?... Cháu biết gì về việc này à?"

"Không, không." Vanessa lắc đầu. "Cháu chỉ tò mò thôi."

Gã ta vẫn cau mày đầy nghi ngờ. Tuyệt vời đấy Vanessa, cô nghĩ, mày có thể phạm bao nhiêu sai lầm một ngày và vẫn tiếp tục, làm tốt lắm.

"Cháu nghĩ mình phải đi đây." Cô nói. "Nếu không bố mẹ sẽ nghĩ cháu mất tích mất."

Ông ta gật đầu, không chào tạm biệt cô. Vanessa quay lưng vội bước khỏi. Cô những muốn chạy thẳng vào con hẻm đó, đào bới trên tuyết những dấu vết còn lại của vụ vật lộn hôm trước giữa cô và kẻ lạ mặt bí ẩn đó. Vanessa nhớ mình đã ngã khỏi cửa sổ, cô nhớ cả cơn đau điếng người khi cô đập mình xuống đất. Tất cả sau đấy chỉ có màu đen, và cô không thể nhớ gì khác ngoài vị máu mặn mà khả năng là của chính cô. Có lẽ là mày đã cắn vào lưỡi, Vanessa tự nói với mình, có thể lắm chứ.

Vanessa biết có thể cô đang tự nói dối mình, nhưng cô không muốn nghĩ đến khả năng còn lại. Cô không hiểu tại sao, và cô tự nhủ rằng nó quá hoang đường, vô lý. Chẳng có gì đáng lo hết. Vanessa ngẩng đầu lên, tuyết lạnh tan trên da cô và cô run lên.Vanessa vặn nắm đấm cửa phòng mình và bước ra ngoài với gương mặt ngái ngủ, ngay sau đó vội đưa tay lên che mắt vì ánh sáng ban ngày làm cô choáng váng mấy giây đầu. Samuel đang ngồi ở bàn ăn hình tròn trong bếp với một cốc cà phê nóng, tờ báo mới của buổi sáng thứ bảy và bánh sandwich. Tối qua khi cô trở về, ông đã ngủ. Vậy nên khi Samuel ngẩng đầu lên nhìn mình, cô đã chuẩn bị cho một tràng những lời quở trách.

Nhưng ông không nói gì khác ngoài một lời mời thật bình thường:

"Cà phê chứ?"

Vanessa liếc nhìn Samuel đầy nghi hoặc, rồi gật đầu, không nói gì cả. Ông với tay lấy chiếc bình cà phê trên quầy bếp rồi rót cho cô một cốc đầy trong im lặng. Cô nhận lấy cốc cà phê đang còn nóng, xoay xoay nó băng tay phải. Samuel quay trở lại với tờ báo và tiếp tục giữ im lặng, cho đến khi cô bắt đầu cảm thấy như đây là một cách khác để ông bày tỏ sự giận dữ.

Đôi khi, ông im lặng khi tức giận, và Vanessa luôn thấy sợ điều đó hơn việc cãi vã với ông.

"Sebastian có gọi bố tối qua." Samuel chợt lên tiếng. "Hắn ta hỏi về những phù thủy con đã giết, xem ra khó mà giữ bí mật gì được với hắn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!