Chiếc xe mà Justin nói đến là một chiếc Mustang, và là loại đời mới chứ không kềnh càng, cũ kỹ như xe của Sam. Bên ngoài nó phủ lớp sơn màu đen bóng, không có lấy một vết xước nào. Vanessa đặt cái ba lô xuống chân mình, cô ngồi ở ghế lái phụ. Justin khởi động chiếc xe, còn cô chỉ im lặng chỉ để nghe tiếng động cơ êm ru của nó. Xe cộ là sở thích thứ hai của cô. Cô được Samuel dạy đủ thứ về một chiếc xe, làm sao để sửa nó và điểm gì khiến nó hoàn hảo.
Cô luôn thích những chiếc xe cổ, niên đại từ năm 70, 80, một sở thích mà có lẽ là lây từ Samuel, nhưng những dòng xe mới và đắt tiền cũng khiến cô phấn khích. Vanessa liên tục quay đầu qua lại chỉ để quan sát thật kỹ bên trong chiếc xe của Justin.
"Có vấn đề gì à?" Cậu ta hỏi bằng thứ giọng trầm và hơi khàn. "Nếu cậu ngửi thấy mùi khét thì cứ lơ nó đi."
"Không có gì đâu." Vanessa trả lời và thôi cựa quậy. "Xe đẹp đấy."
"Cảm ơn." Cậu ta trả lời. "Giờ thì cậu muốn đi đâu?"
"Đường Monroe. Dưới chân cầu Manhattan."
"Nhà cậu ở đó à?"
"Không." Cô lườm Justin. "Cậu bảo sẽ đưa tôi đi mà."
"Tôi có bảo không đâu."
Vanessa ngả đầu mình ra cái ghế. Justin nhấn bật radio, chọn một kênh nào đó đang phát nhạc của Kaleo. Không ai nói gì trong khoảng thời gian dài, chỉ có âm nhạc. Một lát sau, Justin mở lời, phá vỡ sự yên lặng:
"Cậu và bố cậu đã tìm thấy gì chưa?"
Cô liếc nhìn cậu ta. "Tìm gì?"
"Về hung thủ đã giết Alex."
"Sao cậu phải quan tâm?" Cô nhìn về con đường đầy tuyết phía trước. "Alex là một tên khốn mà? Chính cậu đã nói thế."
"Một tên khốn cũng xứng đáng được biết ai giết mình chứ."
Vanessa không có câu trả lời ngay lúc ấy. Cô thậm chí còn chẳng chắc mình đang tìm kiếm cái gì, và làm sao cô có thể nói với cậu ta rằng người giết bạn cậu ta là một phù thủy, và mụ ta đã chết bởi một tay không rõ danh tính. Mọi thứ trong đầu cô cứ xoay mòng mòng.
"Cậu với Alex có quan hệ gì?" Vanessa đặt một câu hỏi khác, tránh đề cập đến sự thật. Cô cần một lời nói dối hoàn hảo và chặt chẽ nếu họ tìm thấy cái xác của Maraget, vì chắc chắn Sam và Justin sẽ muốn nghe cô giải thích.
"Bọn tôi là bạn cùng phòng." Justin trả lời, và dựa vào giọng nói của cậu ta, Vanessa khá chắc là cậu ta đang nói thật. "Đã được hơn ba năm rồi. Chúng tôi quen nhau từ khá lâu về trước, trong một buổi Comic
-Con kỳ quặc về mấy bộ phim quái vật. Cậu biết đấy, Underworld, Harry Potter, mấy thứ kiểu thế."
Vanessa bật cười, giọng đùa cợt. "Sở thích của cậu à?"
"Không." Justin nói, thở dài. "Em gái tôi muốn đi, vậy là bố tôi bắt tôi phải đưa nó đi."
"Tốt." Vanessa nói, ngả đầu ra ghế và nhìn cơn mưa tuyết lạnh cóng bên ngoài. "Tôi ghét mấy thứ đấy."
"Biết nói sao đây, cậu ta là kẻ duy nhất chịu làm bạn với tôi." Justin nhún vai, và Vanessa bắt đầu để ý thấy những vết sẹo, vết máu bầm tụ dưới da cậu ta.
"Cậu có thể đánh lại tên khốn đó mà." Vanessa chợt nói. "Sean Aguirre ấy."
"Nếu thế thì tôi chẳng khác gì cậu ta cả."
Vanessa không biết trả lời thế nào. Vào ngày đầu tiên đến đây, cô đã nghĩ Justin giống mình, một kẻ giận dữ thảm hại. Nếu cậu ta để sự tức giận đó nắm kiểm soát giống như cô, cậu ta có thể đánh lại Sean. Nhưng cô nhận ra Justin khác mình ở chỗ, sự giận dữ của cậu không tồn tại lâu như ở cô. Nó đến rồi đi, và có vẻ trong mắt cậu ta, Sean chẳng là gì ngoài một kẻ cơ bắp đần độn. Vanessa ước mình có thể tự buông bỏ mọi giận dữ bên trong cô dù chỉ một lần, nhưng cô không thể.
Mọi thứ đều có thể làm cô cáu kỉnh, nó là thứ duy nhất làm nên con người cô và cho cô sức mạnh, cô không thể từ bỏ nó dễ dàng như Justin dù muốn hay không.
"Tôi chỉ ước kẻ giết Alex phải trả giá." Justin nói. "Bị bắt hoặc tệ hơn. Cậu ta là tên khốn, nhưng là một tên khốn tốt bụng."
"Hắn sẽ phải trả giá thôi. Đó là điều chúng tôi làm mà, bắt những kẻ có tội phải trả giá." Cô nói và thoáng nghĩ đến cái xác có lẽ đã bắt đầu bốc mùi ở tòa nhà mà cô sắp đến. Dĩ nhiên, cô sẽ không đời nào dẫn Justin lên đó. Cô sẽ kiểm tra con hẻm mà mình đã ngã xuống trước, và xem liệu ở quanh có camera an ninh. Có điều gì đó trong cô thôi thúc cô phải làm việc này, và ở mỗi đoạn rẽ của chiếc xe, tim cô lại thắt lại.
Ở một đoạn ngã tư, khi Justin phanh chiếc xe lại trước đèn đỏ, Vanessa đã để ý ở trên kính chiếu hậu một chiếc xe màu đen. Cô đã trông thấy nó từ một đoạn rẽ trước đấy năm phút mà cả hai đã đi qua. Khi tín hiệu giao thông chuyển sang màu xanh, cô bảo Justin không được đi tiếp. Chiếc xe dừng trước vạch chừng hơn năm phút và Justin cũng có vẻ đã đánh hơi thấy gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!