Vòng 1.
Tôi bắt đầu ghi lại mọi thứ vào nhật ký, như thể việc viết có thể giúp tôi giữ lại chút lý trí cuối cùng.
"Đây sẽ là vòng đầu tiên kể từ khi tôi thử tự thôi miên chính mình."
Tôi nhìn chú hề. Chú hề cũng nhìn tôi. Rồi chỉ bằng một cái gật đầu nhẹ, nó chậm rãi lăn một quả bóng đỏ xuống sàn. Khoảnh khắc quả bóng chuyển động, tôi cảm nhận rõ một luồng rung động mơ hồ trong đầu—nhẹ nhàng, nhưng sắc lẻm, như muốn khơi dậy điều gì đó.
Rồi nó biến mất.
Tôi cúi xuống nhặt quả bóng, bóp vài lần trước khi nó tan biến hoàn toàn khỏi tầm mắt.
"Vậy là… mình không thể dùng nó nữa."
Hai lần—đó là số lượt còn lại. Một lần đã dùng trước đây, một lần dùng hôm nay. Và giờ, khả năng thôi miên người khác của tôi hoàn toàn biến mất.
Nhưng không sao.
Nếu đổi lại thứ tôi cần…
"Bắt đầu thôi."
Tôi ngồi xuống trước cây đàn và bắt đầu chơi.
Đang—!
Không khác vòng trước bao nhiêu. Chỉ vài nốt là tôi lại đi chệch hướng. Bản nhạc này chưa từng dễ dàng, và giờ đây, dưới áp lực, nó càng trở nên khắc nghiệt.
Dù vậy, tôi không dừng. Tôi tiếp tục chơi… cho đến khi vòng lặp reset.
Vòng 2.
Cũng giống như trước.
Click!
Cửa khóa lại vài giây sau khi tôi xuất hiện.
Chỉ khác một thứ—món đồ mà chú hề Jingles mang ra lần này là một đôi găng tay trắng.
"…Được rồi. Thử lại."
Tôi ngồi xuống, tay đeo găng, rồi chơi.
Đang, Đang—!
Đông!
Lại sai.
Vòng 3.
Mỗi vòng kéo dài từ mười phút đến một tiếng.
Click!
Cửa khóa lại ngay lập tức.
Tôi không lãng phí thời gian. Dựng đàn, tôi bắt đầu chơi. Trong lúc dựng, mắt tôi lướt qua một nút đỏ lạ, tôi ném nó sang một bên rồi tiếp tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!