1
Ta là cô nương khỏe khoắn nhất trong thôn.
Mỗi cư dân của thôn Đồng Hoa đều được chia mười mẫu đất, ta làm xong phần đất của mình còn tiện tay làm giúp cả phần của Thôi đại ca. Vào lúc các cô chú trong thôn nghỉ ngơi, họ hay ngồi uống trà nhìn ta cày phần đất của Thôi đại ca mà giơ ngón tay cái tán thưởng.
"Thôi Xán, chúc mừng ngươi đã tìm được một người vợ tốt như Tân Hi."
"Nha đầu này được đó, còn khỏe hơn cả trâu trong thôn, có nàng ở đây thì ngươi còn lo gì về tiền học nữa chứ."
Thôi đại ca cười dịu dàng, cẩn thận sắp xếp lại sách vở, cầm khăn tới thân thiết lau mồ hôi giúp ta.
"Tân Hi, cày xong hai mẫu đất này thì nghỉ ngơi một chút đi."
"Hôm nay trời nắng to, muội đứng bên ngoài lâu như vậy sẽ bị cháy đen đó, đen hơn nữa thì chẳng khác nào than củi trong nhà bếp."
Ta ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời đang nóng hừng hực, lại quay sang nhìn Thôi đại ca trắng nõn đứng ở bên cạnh, vội vàng giục hắn vào trong lán tránh nắng.
"Huynh qua đây làm gì, mau về lán ngồi đi, cẩn thận bị nắng làm đen da."
Trước giờ Thôi đại ca luôn chu đáo, không để ta phải lo lắng bao giờ. Thấy ta sốt ruột, hắn lấy tay áo che mặt, chậm rãi trở về lều, còn không quên vẫy vẫy cuốn sách về phía ta.
"Tân Hi, muội cũng đừng vội quá, còn 3 giờ nữa mặt trời mới lặn, cứ từ từ cày, ta ở trong lán đọc sách chờ muội."
Ta nở nụ cười về phía Thôi đại ca, cánh tay lại vung lên tiếp tục cày ruộng. Ta tưởng cuộc sống sẽ cứ như vậy trôi qua cả đời. Ta cũng đã vạch ra sẵn tương lai trong đầu rồi. Hai năm nữa, khi Thôi đại ca đỗ khoa cử, ta cũng tới tuổi cập kê, chúng ta sẽ kết hôn.
Lúc ấy, hắn sẽ dạy học ở trong thôn, còn ta sẽ cày ruộng, nuôi heo, làm việc đồng áng. Chúng ta sẽ trải qua một cuộc sống hạnh phúc bên nhau suốt quãng đời còn lại.
Kết quả, trời không chiều lòng người, một cơn hạn hán nghiêm trọng chưa từng thấy trong suốt thập kỷ qua ập đến. Cả một năm trời không mưa, con sông nhỏ trong thôn khô cạn trơ đáy, hoa màu trên ruộng cũng c.h.ế. t vì thiếu nước.
Các hán tử khỏe mạnh trong thôn vì kiếm tiền nuôi gia đình mà thi nhau ra ngoài làm thuê, chỉ còn lại mình Thôi đại ca vẫn ở lại để đi học. Hắn đói đến mức chỉ còn da bọc xương, môi cũng nứt nẻ nhưng nhất quyết không chịu đi.
"Tân Hi, đời này ta nhất định phải thi đỗ tú tài."
"Ta không giống các người, các người không có kiến thức chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho người khác, ta sẽ không bao giờ như vậy."
"Cha ta là một tú tài, từ nhỏ đã dạy ta học chữ."
"Ta sinh ra chính là để thi tú tài, ta có c.h.ế. t đói cũng không đi làm những công việc mệt nhọc bẩn thỉu kia, vấy bẩn một thân học thức của ta!"
Từ nhỏ Thôi đại ca đã kiêu ngạo, có nhiều tri thức, mặc dù mãi cho đến nay vẫn chưa thi đỗ.
Nhưng ta tin rằng một ngày nào đó hắn chắc chắn có thể trở thành tú tài đầu tiên có thể dạy học ở trong thôn.
"Thôi đại ca, huynh yên tâm, huynh cứ tiếp tục việc học, còn có ta ở đây!"
"Ta rất khỏe mạnh, công việc gì cũng làm được."
"Mặc dù trước mắt không thể làm ruộng, nhưng trong thôn vẫn có địa chủ thuê người làm."
"Ta nhất định có thể trúng tuyển, huynh chỉ cần chờ ta đem bạc về là được!"
Thôi đại ca cảm động rớt nước mắt, nắm lấy tay ta tỏ vẻ quan tâm.
"Tân Hi à, địa chủ kia là một Chu Bái Bì*, cho dù muội khỏe mạnh thì hắn cũng sẽ không đưa cho muội số bạc mà muội nên có, muội lại thật thà như vậy, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi."
(*) Chu Bái Bì là nhân vật cường hào ác bá trong truyện "Tiếng gà gáy lúc nửa đêm" của tác giả Cao Ngọc Bảo. Để bóc lột người lao động hắn ta giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để yêu cầu người ta phải ra đồng làm việc
Ta nghĩ nghĩ một lát thấy cũng đúng. Chuyện lừa gạt nào Chu Bái Bì kia cũng có thể làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!