Chương 172: Hồi kết

Ninh Hinh vừa cười lớn vừa khóc rồi nói: " Lý Thiên Kỳ, cô không phải là nạn nhân đầu tiên. Lần đầu có thai, tôi đã không một chút suy nghĩ mà nhẫn tâm phá đi. Chính tôi đã giết đi đứa con đầu lòng của mình, đúng là tàn ác mà… Mẹ à! Đứa con này bất hiếu, không thể chăm lo cho mẹ đến hết đời".

" Đừng! Dù con có như thế nào đi chăng nữa, con vẫn là báu vật của mẹ", bà khóc lóc, tay đặt lên bờ ngực như thể hiện hành động chạm vào tim.

" Lý Thiên Kỳ, tôi biết sai rồi! Xin cô hãy tha thứ cho sự ngu ngốc này! Còn Vĩ Thành nữa, tôi có lỗi với anh ấy rất nhiều!", Ninh Hinh không ngừng rơi nước mắt.

Thiên Kỳ đưa tay ra từ từ bước đến không ngừng trấn an: " Ninh Hinh, nghe tôi, hãy bước xuống rồi chúng ta nói chuyện… Đưa tay cho tôi nào!".

Ninh Hinh nhìn qua người mẹ giọng nghẹn ngào: " Mẹ! Con xin lỗi!".

Lời vừa dứt, cô gieo người từ sân thượng xuống, Thiên Kỳ và bà Lâm chạy đến níu cũng không kịp. Kết quả cuối cùng không tưởng tượng cũng biết, Ninh Hinh rơi từ trên cao xuống, cả thân thể nằm bất động, máu cũng chảy ra. Mọi người chứng kiến cảnh này ai nấy đều xanh mặt, có người còn hoảng sợ mà ngồi bịch xuống. Cảnh sát chạy đến thì đã không còn kịp, chỉ biết đứng sững sờ nhìn cái xác đẫm máu.

Bà Lâm mất lý trí mà muốn nhảy theo, cũng may là Thiên Kỳ giữ lại không ngừng trấn an. Cô cũng vô cùng sốc khi chứng kiến một người tự tử ngay trước mắt, không ngờ rằng Ninh Hinh lại có quyết định tiêu cực đến vậy.

Qua ngày hôm sau, lễ tang của Ninh Hinh diễn ra, chỉ có một ít người đến đưa tiễn. Bên Hà gia trừ Vĩ Thành vẫn còn hôn mê thì cũng đến, họ nể tình khi xưa từng là thông gia nên mới đến.

Từ hôm qua đến giờ, bà Lâm khóc không biết bao nhiêu lần. Nhìn dáng vẻ bà tiều tụy, Thiên Kỳ không nỡ. Cô đến đặt một bông hoa lên mộ nói: " Lâm Ninh Hinh! Tôi tha thứ cho cô! Hãy yên nghỉ nơi suối vàng!".

Kết thúc buổi lễ, mọi người cùng về, riêng Thiên Kỳ ở lại đi đến chỗ bà Lâm: " Bác Lâm!".

" Cô Lý! Cảm ơn cô vì đã tha thứ cho con gái tôi!", bà nhẹ giọng.

" Ninh Hinh mất rồi, tất cả mọi chuyện cháu đã không còn nghĩ đến. Bác gái à! Dù sao trước đây bác cũng là mẹ vợ của Vĩ Thành, hết tình thì vẫn còn nghĩa, hai chúng cháu sẽ thay mặt Ninh Hinh chăm sóc cho bác", cô bày tỏ lòng thành của mình.

Bà Lâm cảm động nói: " Trước đây là bác sai với cháu, bác luôn đổ lỗi rồi chửi mắng cháu những lời không hay vậy mà cháu vẫn đối xử tốt với bác, bác thật sự rất hối hận".

Thiên Kỳ lắc đầu nhẹ đáp: " Bác đừng nói vậy, cháu hiểu mà… Bất cứ người mẹ nào cũng muốn bảo vệ con mình, luôn muốn con mình có được những thứ tốt đẹp nhất, và bác cũng như vậy".

Bà mỉm cười nói ra mong muốn của mình: " Cảm ơn lòng tốt của cháu nhưng thật là bác không dám nhận… Bác suy nghĩ kỹ rồi, bác muốn dành phần đời còn lại để sám hối những tội lỗi mình đã gây ra, và cũng mong rằng Ninh Hinh sẽ được thanh thản nơi chín suối".

" Nghe nói cháu có thai, hãy giữ sức khỏe thật tốt, sinh ra một đứa bé xinh đẹp và tốt bụng như cháu vậy", bà nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, tay còn vỗ nhẹ lên tay cô với lời dặn dò thật lòng.

Ở trong phòng thăm phạm nhân, hai vợ chồng ông Lâm gặp nhau. Bà thông báo cho ông biết về tình hình hiện tại và nói với ông việc sẽ vào chùa quyết định đi tu.

Ông Lâm lúc này cũng rất hối hận, trong suốt thời gian qua vẫn đang cải tạo thật tốt, mong sớm được giảm án về với gia đình.

Một tuần sau trong bệnh viện, Vĩ Thành lúc này động đậy rồi mở mắt tỉnh lại qua cơn mê. Anh nhìn qua thấy Thiên Kỳ đang ngồi bên cạnh, chắc hẳn cô mệt lắm nên mới ngủ ngon đến vậy, tay còn nắm lấy tay anh không rời.

Vĩ Thành đưa tay còn lại chạm nhẹ lên đầu cô vuốt ve, thế mà làm cô thức giấc. Thấy anh tỉnh lại, cô vui mừng đến rưng rưng nước mắt: " Vĩ Thành! Cuối cùng thì anh đã tỉnh lại rồi! Em đã rất lo sợ".

Anh đưa tay chạm vào má cô lau đi giọt nước mắt rơi: " Xem em kìa! Anh chỉ bị thương nhẹ mà em đã mít ướt thế rồi".

" Bị thương nặng như thế còn đùa được nữa", cô mắng yêu.

" À phải rồi! Em đi báo với bác sĩ", cô đứng lên thì anh nắm lấy tay giữ lại.

" Con của chúng ta vẫn mạnh khỏe chứ?"

Cô chạm tay lên bụng mỉm cười hài lòng: " Con của chúng ta rất khoẻ đó anh à".

" Tốt quá rồi! Anh chỉ cần vợ con anh khoẻ mạnh là được", anh cười hài lòng.

Cô nhẹ giọng đáp: " Anh nói gì vậy chồng? Còn anh nữa mà… Em gọi bác sĩ vào nhé".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!