Khi Ninh Hinh định tạt vào mặt thì Thiên Kỳ cố hết sức giữ lại cánh tay cô. Ánh mắt một bên giận dữ, một bên thì kiên quyết.
Ngay lúc này Thiên Kỳ bẻ cổ tay khiến Ninh Hinh đau đớn mà bỏ chai axit ra làm nó rơi vỡ vụn xuống đất. Thiên Kỳ nhanh chóng lùi ra sau để tránh bị văng trúng, còn Ninh Hinh xui xẻo ụp một bên má ngay chỗ axit khiến nó bị ăn mòn.
Ninh Hinh đau đớn, hoảng sợ mà hét lên, không ngừng rên rỉ.
Hai cô gái chứng kiến cảnh này thì xanh cả mặt mày, Mộc Hoa còn đơ hết cả người.
Nhân cơ hội, Thiên Kỳ cởi trói cho Mộc Hoa rồi chạy đi khỏi đây: " Mau đi thôi!".
Trong khi đó Ninh Hinh nổi cơn điên lên lấy súng ra quyết đuổi theo muốn giết chết đối phương. Thiên Kỳ và Mộc Hoa chạy theo đường mòn giống như khi đến đây, được một đoạn thì tiếng súng vang lên: " Đùng!".
Viên đạn trúng ngay chân Mộc Hoa khiến cô ngã xuống đất, Ninh Hinh ở ngay phía sau: " Muốn thoát à? Đâu có dễ!".
" Thư ký Triệu!".
Thiên Kỳ đỡ Mộc Hoa dậy nhưng chân càng lúc càng chảy nhiều máu: " Cô Lý à! Cô mau chạy trước đi, mặc kệ tôi".
" Không… Không một ai phải chết cả?", Thiên Kỳ dùng hết sức kéo thư ký đứng dậy.
Tuy nhiên chưa kịp chạy đã bị Ninh Hinh bắt lại được, cô túm lấy cổ áo Mộc Hoa đẩy sang một bên ngã xuống đất đập đầu xuống phiến đá rồi ngất lịm.
" Thư ký Triệu!", Thiên Kỳ muốn chạy qua xem tình hình nhưng bị Ninh Hinh bóp cổ dồn vào thân cây. Cô vùng vẫy cố thoát ra nhưng lại bị siết chặt hơn. Truyện Linh Dị
Ninh Hinh hả hê lại tiếp tục thốt ra những lời cay độc: " Mày là thứ cặn bã trong xã hội này, tao giết mày thì cũng chỉ là giúp xã hội này bớt đi một kẻ phá hoại gia đình người khác mà thôi… Đồ tiểu tam! Bỉ ổi! Tao hận mày!..".
Ngay lúc này Vĩ Thành lái xe đến, sự xuất hiện của anh khiến Ninh Hinh vô cùng ngạc nhiên. Anh lập tức xuống xe gọi lớn: " Thiên Kỳ!".
Ninh Hinh mở to mắt: " V… Vĩ Thành… Sao anh đến đây được?"
" Lâm Ninh Hinh! Đừng làm bậy!", anh khuyên nhủ.
Nhân lúc Ninh Hinh không để ý, Thiên Kỳ đẩy cô ra và chạy đến bên anh: " Vĩ Thành!".
" Thiên Kỳ!", anh cũng chạy lại.
" Lý Thiên Kỳ! Mày chết đi!".
Ninh Hinh đưa súng nhắm vào Thiên Kỳ rồi bóp còi, Vĩ Thành ôm lấy vợ rồi quay người lại. Viên đạn trúng ngay sau lưng, anh hự một tiếng nhưng vòng tay vẫn ôm chặt lấy cô không buông.
Thiên Kỳ ngây người trong giây lát, đôi mắt rưng rưng đỏ ửng, miệng gọi không thành tiếng: " Vĩ Thành…".
" Không thể nào!", Ninh Hinh cũng hoảng sợ mà buông khẩu súng xuống đất. Cô gào thét, nhìn xung quanh một cách sợ hãi rồi co rút người lại.
Vĩ Thành ngã quỵ xuống nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thiên Kỳ một cách ngọt ngào. Cô đỡ lấy anh rơi nước mắt: " Vĩ Thành! Anh nhất định đừng bị làm sao… Em xin anh!".
Anh lắc đầu: " Anh không sao! Em đừng khóc!.. Thiên Kỳ à! Anh yêu em và yêu con của chúng ta nữa, em không bị làm sao là tốt rồi".
" Vĩ Thành à! Xin anh đừng nói nữa! Em sẽ đưa anh đến bệnh viện", cô đỡ anh lên.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, thì ra trước đó Vĩ Thành đã gọi họ đến. Còn vì sao anh đến được đây là do thư ký Triệu trong lúc bị bắt đưa đến đây đã lén gửi anh vị trí.
Cảnh sát đưa tất cả đến bệnh viện cấp cứu, mỗi người một phòng, đèn lên đỏ.
…
Qua ngày hôm sau, Ninh Hinh tinh lại, cô thấy gương mặt không còn nguyên vẹn của mình thì hét toáng lên. Mẹ cô chạy vào thấy cảnh tượng này cũng không giữ được bình tĩnh mà ngất lịm đi. Ở bên ngoài có hai viên cảnh sát đang canh gác gọi bác sĩ đến, nhờ chích mũi thuốc mà tinh thần cô dần ổn định rồi chìm vào giấc ngủ.
Phía Vĩ Thành vẫn còn hôn mê sâu, anh bị mất máu quá nhiều nên cần được theo dõi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!