Chương 43: Là Ai?

Park Jimin ngồi trên xe lòng đầy nghi hoặc nhìn Min Yoongi. Nó không thể hiểu tại sao gã phải chịu trách nhiệm trong khi không có chút tình cảm gì với nó.

Gã tuy đang lái xe nhưng vẫn biết có người nhìn mình.

"Có gì muốn hỏi sao?"

"Tại sao phải làm vậy?"

"Làm vậy là làm gì?"

"Ý tôi là tại sao anh lại muốn chịu trách nhiệm, tôi không hề ép buộc anh."

"Vì đó là con anh."

"Sao anh biết là con anh chứ?"

Min Yoongi phá lên cười vì câu hỏi của nó. Chỉ là muốn cưới nó về, sau này cả hai cùng nhau nuôi con thôi sao mà cực khổ đến vậy chứ.

"Anh cười gì chứ, lỡ như lúc tôi tiếp khách vô tình có thì sao?"

Nói ra câu này nó cũng ngại chết đi được, nhưng nếu không làm rõ ràng mọi chuyện ngay bây giờ thì sau này sẽ còn rắc rối hơn. Nó chưa bao giờ tiếp khách, đứa con này chắc chắn là của gã, chỉ là muốn hỏi lại cho chắc chắn thôi.

"Nếu em bất cẩn như vậy thì đã có từ lâu rồi, vả lại hôm ở khách sạn anh không có dùng bao."

12

Gã quay sang nhìn nó bằng vẻ mặt vô cùng thiếu đứng đắn, miệng còn nhếch lên tỏ vẻ đắc ý, loại chuyện như này đáng tự hào lắm hay sao?

Jimin bị gã chọc ghẹo ngượng đỏ cả mặt, đúng như lời gã nói, cậu trước giờ chưa từng làm qua mấy việc này, chỉ duy nhất lần ở khách sạn với Min Yoongi, lại còn để trần không dùng bao nữa chứ. Nhắc lại vẫn còn tức, nếu không phải tại hôm đó nó cứu gã thì bây giờ đâu phải mang cái bụng to đùng này.

"Anh nghĩ kĩ chưa đấy, đừng chỉ vì đứa bé mà ép buộc bản thân mình, dù sao đây cũng là sự cố nên tôi không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu."

"Anh thiếu chân thành đến vậy hả?"

"Không phải vậy, chỉ là tôi thấy anh rất thích Jungkook, đột nhiên lại phải lấy tôi anh chấp nhận nổi không?"

"Sao lại nghĩ anh thích Jungkook?"

"Ánh mắt anh nhìn em ấy khác với lúc anh nhìn tôi."

Min Yoongi thật sự là bị nó lải nhải đến mất tập trung. Tấp xe vào lề đường, gã nắm chặt hai tay nó áp vào lồng ngực đang đập liên hồi, không hiểu sao mà cả tim nó cũng bắt đầu đập mỗi lúc một nhanh hơn. Hai tay bị gã nắm cứng đơ, nó chỉ có thể để yên chứ không thể rút tay ra.

"Ánh mắt anh nhìn em ấy là của anh trai dành cho một đứa em, làm sao giống ánh mắt nhìn người mình thích như khi nhìn em được."

"Anh nói gì tôi nghe không rõ?"

"Anh nói là anh thích em!"

"Nhưng..."

"Có lẽ em sẽ thấy nực cười nhưng đó là sự thật, Jungkook vốn là kiểu người mà anh thích nhưng anh lại không cảm thấy cái gọi là tình yêu ở em ấy, ngược lại anh tìm thấy nó ở em, em nói xem như vậy có kì lạ không?"

Nó nhất thời không biết trả lời thế nào liền kêu gã lái xe tiếp tục còn mình thì hướng ra phía cửa sổ, trông thì có vẻ là đang ngắm cảnh chứ thật ra nó đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình.

Xe dừng lại trước cổng nhà hắn, Jimin ngơ ngác nhìn ngôi nhà trước mặt rồi lại nhìn gã.

Cả hai đến nhà hắn không phải không có lý do, chuyện nó bỏ về nhà Kim Taehyung đã kể cho cậu nghe, cứ thấy cậu trông ngóng nó đến chơi làm hắn không chịu được đành kể ra hết.

Khi biết tin gã đưa được nó về cậu đã rất vui, cứ bắt gã phải đưa nó đến đây cho bằng được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!