Chương 39: Xử Lí

"Anh ta không đến đâu, mà nếu có đến thì mọi chuyện chắc đã xong rồi."

Cậu gần như tuyệt vọng khi nghe nó nói vậy, cậu biết hắn không thể nào đến được, mà cho dù đến được liệu hắn có đến?

Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến Kim Taehyung, dù là bất cứ lúc nào thì tâm trí cậu vẫn chỉ có hắn. Sau ngày hôm nay chắc cậu chẳng còn mặt mũi nào gặp lại hắn nữa.

"Jungkook à em thơm thật đó."

8

"Đừng chạm vào tôi... aaa."

Yang Min Kyu một tay kéo khoá quần cậu, vừa kéo được một nửa thì da đầu nó trở nên đau rát, một lực rất mạnh kéo ngã nó về sau.

"Thằng khốn."

44

Kim Taehyung mặt đầy sát khí đấm thẳng vào mặt nó. Hắn như người mất đi lí trí đấm tới tấp đến khi nó không còn cử động mới chịu dừng lại.

1

Hắn lúc này mới bình tĩnh lại chạy đến phía cậu. Jungkook vì quá hoảng sợ mà bất tỉnh, hắn cởi áo khoác ngoài của bản thân khoác lên người cậu rồi nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Trên đường đến bệnh viện tay hắn luôn nắm chặt lấy tay cậu không buông. Người mà hắn căm ghét hơn bất cứ ai suýt bị người khác làm nhục nhưng sao hắn lại thấy đau như vậy? Nhìn cậu nằm dưới thân nó sợ hãi đến phát khóc khiến hắn càng muốn xé xác Yang Min Kyu.

Lúc nãy khi đang trong cuộc họp, thư ký Han hớt hải đem điện thoại vào cho hắn. Cô ấy nói nghe thấy tiếng cầu cứu của cậu ở đầu dây bên kia. Hắn nghe vậy tức tốc bật định vị lên tìm nơi cậu đang ở.

Việc thư ký tự ý nghe điện thoại của chủ tịch là không đúng nhưng vì cô thấy cậu cứ gọi đến mãi đành to gan bắt máy, cũng nhờ vậy mà cậu mới được cứu.

50

Thật không dám tưởng tượng nếu hắn không đến kịp thì mọi chuyện sẽ ra sao?Sau khi bác sĩ khám xong, cậu được chuyển vào phòng bệnh. Nhìn chung thì chỉ toàn vết thương ngoài da, ở khoé miệng có vết bầm tím do lúc cậu kháng cự Yang Min Kyu quá tức giận nên đã tát vào mặt một cái đau điếng.

Hắn ngồi cạnh giường bệnh nắm chặt tay cậu. Mặc kệ hắn từng ghét cậu ra sao, mặc kệ cậu từng làm hắn đau khổ như thế nào, mọi chuyện đều không còn quan trọng, điều hắn quan tâm ngay lúc này chỉ có mình cậu.

"Đừng... đừng chạm vào tôi... xin cậu."

1

Hắn thấy cậu nói mớ liền dùng tông giọng trầm ấm của mình để đánh thức.

"Jungkook."

"Đừng mà... hức..."

"Jeon Jungkook là anh đây."

170

"Taehyung cứu em."

"Anh ở đây rồi, đừng sợ, Kim Taehyung đến cứu em rồi đây."

30

Cậu nghe vậy mới bắt đầu ngừng khóc. Hắn ngồi lên giường, đặt cậu vào trong lòng, hai tay ôm chặt cậu. Jungkook như nhận ra hơi ấm quen thuộc, tựa đầu vào vai hắn, tuy đã nín khóc nhưng tiếng nấc vẫn còn.

Hai người ngồi ôm nhau đến tận chiều, nhờ vậy mà hắn chợp mắt được một lát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!