Sợ hắn sẽ lại đi mất, Jungkook níu tay giữ hắn lại. Taehyung cởi bỏ áo vest, nới lỏng cà vạt, vén chăn nằm xuống bên cạnh, được bao bọc trong lòng hắn, cậu giờ mới cảm thấy an tâm.
1
Áp mặt vào bàn tay ấm, đùa nghịch nhẫn cưới trên tay hắn. Lực tay mạnh mẽ kéo cậu sát vào người hắn, gần kề da thịt khó tránh khỏi việc muốn tiếp xúc thân mật thêm chút, hôn nhẹ lên gáy cậu, Jungkook vội rụt cổ tránh đi vì nhột.
"Anh đã bảo em ngủ trước rồi kia mà, ngồi chờ ở phòng khách cả đêm như vậy sẽ bệnh em có biết không?"
"Đừng mắng em mà."
"Anh không có mắng, anh là lo lắng cho em."
Chất giọng trầm thấp vẫn vang lên đều đều bên tai, dù không nhìn thấy nhưng cậu biết hắn hiện tại đang bày ra vẻ mặt thế nào, chắc là hai đầu lông mày sắp dính chặt vào nhau rồi.
"Chuyện ở bữa tiệc... anh nghe em giải thích được không, là Shim Jaekyung bất ngờ ôm chầm em, khi đó em đã rất bất ngờ nên nhất thời không kịp phản ứng, em và anh ta không có gì với nhau cả."
Hắn vẫn yên lặng chờ cậu bình ổn lại cảm xúc, ngay từ giây phút đầu hắn vẫn luôn tin tưởng cậu vô điều kiện, Jungkook không phải kiểu người như vậy, hắn biết cậu đủ lâu để có thể khẳng định điều đó.
Jeon Jungkook dành tâm tư cho hắn từ khi cả hai chỉ là những đứa trẻ, tình yêu trải qua hơn hai thập kỷ sao có thể dễ dàng thay đổi chỉ vì một tên ất ơ từ đâu xuất hiện. Hắn tuyệt đối không để Shim Jaekyung đạt được ý nguyện.
Kim Taehyung mãi mãi là kẻ chiến thắng.
"Anh tin em, anh biết trong lòng em chỉ có mình anh mà thôi, em còn có thể yêu ai ngoài anh chứ."
"Nếu không giận sao anh lại bỏ ra ngoài lúc trời tối như vậy, em đã rất lo cho anh, nhưng em không dám gọi điện vì sợ anh thấy em phiền."
Nghe đến đây hắn bỗng thấy nhói lên trong lòng, Jungkook lúc nào cũng nghĩ cho hắn, còn hắn thì sao, không khi nào khiến cậu yên lòng.
Thấy hắn mãi không nói gì, cậu xoay người đối mặt với hắn. Vùi đầu vào lồng ngực ấm áp, cảm giác tủi thân trong lòng cũng vơi đi một chút. Kéo tấm chăn dày đắp ngang người cả hai, bàn chân không yên mà quấn chặt chân cậu, gần như lạnh cóng, hắn có nên phạt cậu hay không đây.
"Jungkookie, anh xin lỗi, để em chờ ở nhà lâu như vậy."
"Không sao đâu ạ, em không trách anh, là em không nghe lời anh ngủ sớm mà cố chấp ngồi chờ, em mới là người có lỗi."
Hôn nhân thường trải qua rất nhiều giai đoạn khó khăn. Từ khi đặt bút ký vào giấy đăng ký kết hôn, cuộc sống của cả hai gặp phải không ít biến cố. Khoảng thời gian hiểu lầm chồng chất, đó là khi hắn chưa nhận ra tình cảm của bản thân. Cho đến bốn năm kinh hoàng nhất cuộc đời, bốn năm ôm lấy nỗi ân hận và nhớ nhung trong tuyệt vọng. Và rồi Jungkook một lần nữa quay về bên hắn, khi ấy cậu còn mang theo một bé con.
Shim Jaekyung chỉ là chút khó khăn nhỏ nhặt, so với những gì hắn từng gặp phải thì gã chẳng là gì.
"Sau này nếu em không thích điều gì cứ nói với anh, anh sẽ không làm thế nữa."
Gật nhẹ mái đầu tròn, Jungkook mãn nguyện mỉm cười, vòng tay ôm hắn không giây nào thả lỏng.
"Jeon Jungkook."
"Vâng."
"Anh yêu em."
Cậu vốn rất dễ ngại, hắn lại thuộc kiểu người thường bày tỏ tình cảm bằng ngôn từ bay bổng, bảo sao Jungkook luôn im lặng mỗi khi nghe thấy lời yêu của chồng mình.
"Anh đã nói yêu em đấy."
"Em nghe rồi ạ."
"Nhưng sao anh không nghe thấy em nói yêu anh nhỉ?"
Nét mặt lộ rõ vẻ ranh mãnh, bằng mọi giá phải khiến cậu nói ra câu yêu hắn, nếu không hắn sẽ dỗi cho xem.
"Em... em..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!