Cánh tay đứt, vốn thể dùng nghiệp hỏa nối chỉ là chuyện trong chớp mắt. Sở Lạc vẫn lưu trong Thất Trận Tông, để mặc cho Mạnh chưởng môn bận rộn lo liệu, tìm y tu, tặng lễ vật, chỉ mong nàng đừng để chuyện truyền ngoài.
Trong mấy ngày dưỡng thương, bên phía Hạc Dương Tử cũng động tĩnh gì.
Vài ngày , Sở Lạc rời , về Hoàng Tuyền Cốc, ở bên sư tôn một thời gian. Khi đến tìm Kỳ Thanh Vũ thì thấy đang nhập định, nhưng sắc mặt tái nhợt, mày cau chặt, mồ hôi lạnh chảy đầy .
"Lại rơi tâm ma ?"
Sở Lạc vội bước tới.
"Sư ? Sư ?"
Thấy Kỳ Thanh Vũ biểu hiện đầy đau đớn và giằng xé, Sở Lạc lo lắng.
"Hoa Hoa, cách nào áp chế tâm ma của sư ?"
[Ờ… nếu vẫn còn lực lượng đây thì còn thể thử xem .]
chờ bao lâu, Kỳ Thanh Vũ mở mắt. Trong ánh mắt vẫn còn vương nét đau đớn và hổ thẹn, nhưng nhanh chóng hiện lên bóng dáng Sở Lạc.
"Sư …" Kỳ Thanh Vũ trầm giọng: "Ta trở ."
Sở Lạc gật đầu ngay.
"Muội về trễ, giữ Thất Trận Tông mấy hôm, nhưng cũng gì to tát."
Nàng quan sát kỹ , xác định thứ định mới yên lòng.
"Muội ghé sư tôn một chuyến, báo là sắp bế quan tu luyện. Dù hiện giờ nhớ, nhưng khi vài hôm nữa quên mất. Muội định tới động tu ở đảo Phù Vân bế quan, nếu Hoàng Tuyền Cốc chuyện gì, sư nhất định lập tức truyền tin cho ."
Kỳ Thanh Vũ khẽ : "Sẽ chuyện gì , ở đây mà."
Sở Lạc cũng mỉm , thu xếp hành lý rời đến đảo Phù Vân.
Hiện nàng là Kim Đan đại viên mãn. Khi còn ở Ma giới vẫn thời gian tu luyện, nay việc xong, thể chuyên tâm tĩnh tu nâng cao tu vi.
Trong thể nàng, hỏa tinh phách vạn năm vẫn luyện hóa . Nếu chuyên tâm tu hành, tốc độ tăng tiến chắc chắn nhanh.
Tất nhiên, nếu Hoa Hoa với bộ lực lượng hỗ trợ thì sẽ càng nhanh.
Nghĩ đến việc các quỷ vật tạo thần khác đều thủ đoạn hỗ trợ thần giả nâng cao thực lực, Sở Lạc hiện chỉ thể từng bước tu hành, may mắn là tinh phách hỏa linh bao sinh tử.
Không chỉ nàng, Hoa Hoa cũng cần luyện lực lượng.
Hiện tại nó đang thử hấp thụ tai họa chi lực để phục hồi, dù bản thể của nó vốn là Hoa Tai Ương, do thống khổ và tai vạ trong tu chân giới ngưng tụ thành.
Một năm , khi cảm nhận linh lực trong cơ thể đủ, chuẩn đột phá Nguyên Anh kỳ, Sở Lạc rời khỏi đảo Phù Vân, đến nơi chuyên dùng để độ kiếp cho tu sĩ cao giai trong tông môn – Phong Lôi Cốc.
Nơi vốn thung lũng, nhưng lôi kiếp đánh mãi mà thành.
Dù phòng tu luyện kiên cố đến cũng chịu nổi tam cửu lôi kiếp khi Kim Đan tấn thăng Nguyên Anh.
Lúc trong Phong Lôi Cốc chỉ Sở Lạc. Gió lốc quanh năm gào thét, tiếng sấm rền vang vọng khắp nơi. Vừa đặt chân , nàng cảm nhận rõ rệt sát khí của thiên kiếp tích tụ ngàn vạn năm.
Cảm giác như giữa bản và Đại Đạo tồn tại một khe vực thể vượt qua, mà cả đời tu sĩ, dù trăm năm vạn năm gian khổ, đều là để vượt qua lằn ranh .
Lần đầu tiên Sở Lạc độ lôi kiếp thể xem là chính thức. Khi đó nàng còn đang ở Bính Túc Lâm Chiểu, đường trốn chạy, suýt c.h.ế. t vì lôi kiếp giáng xuống bất ngờ.
Nỗi sợ hãi năm xưa vẫn còn in sâu trong tâm trí, dù Phong Lôi Cốc tích lũy lôi uy ngàn vạn năm cũng bằng nỗi tuyệt vọng nàng từng trải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!