"Tễ Đan chị cũng quá không có nghĩa khí rồi, sao trước nay không nghe chị nói qua, anh rể là người thành công như vậy?"
"Đúng vậy! Tám năm trước đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời, hiện tại chẳng phải càng thêm không thể đỡ nổi?"
"Nhưng có một chút kỳ quái đó là —— hiện tại, internet phát triển như vậy, những công tử hào môn nổi danh như vậy ở Bắc Kinh, chúng ta hẳn đều có thể nghe thấy, như thế nào trước nay không nghe nói về anh rể nhỉ?"
"Đồ ngốc! Không thấy tạp chí này là nước ngoài phát hành sao? Nói không chừng anh rể ở nước ngoài nổi danh, ở trong nước lục soát không thấy không phải bình thường sao?"
"Nhưng trêи đây nói là "xuất thân trong một gia đình thương gia hiển hách", chứng minh anh ấy cũng là công tử hào môn mới đúng, Bắc Kinh chúng ta có hào môn họ Lý sao?"
"Như thế nào không có?! Cậu điên à? Lần trước một trận kết hôn náo nhiệt trêи mạng của Lý Đường Chu không phải là họ Lý đó sao?!"
Tình huống phát sinh trước mắt, tất cả hiển nhiên vượt qua những gì Dư Tễ Đan có thể chịu đựng nổi, cô chỉ cảm thấy đầu mình váng mắt hoa, mắt đầy sao xẹt, trong đầu sông cuộn biển gầm ——
Cho dù cảnh sát nhân dân cũng thích tò mò! các đồng sự xung quanh ríu rít mà nghị luận một hồi lúc lâu, sau lại thấy vai chính Dư Tễ Đan không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, đồng sự bên cạnh Dư Tễ Đan duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, nhẹ gọi: "Sở phó?"
"…………" Dư Tễ Đan nhắm mắt lại.
Trong đầu, một mớ ký ức hỗn loạn tràn về, không thể vãn hồi, như thủy triều làm vỡ đê, rốt cuộc ngăn không được.
Giống như sinh mệnh cô đã từng trải qua những tình cảnh như vậy——
Trường đua ngựa, cỏ xanh, hắc mã, còn có…… chàng trai đắm chìm trong ánh mặt trời kia….
Còn có, một đám người vây quanh bên người cô đứng xem, bọn họ mỗi người đều ngăn dòng nước mắt, đàn ông mặc tây trang đi giày da, phụ nữ đeo châu quang bảo khí, nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng khen tặng cô, bọn họ không ngừng cười trong sự giả tạo, không ngừng nịnh hót……
Bọn họ vì cái gì lại muốn làm như vậy?
Cô chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường, có chỗ nào đáng giá để bọn họ nịnh bợ như vậy?
Trong đầu, thanh âm những người đó a dua nịnh hót cùng với tiếng ríu rít của các đồng sự trong hiện thực hoàn mỹ mà vang vọng không ngừng.
Dư Tễ Đan cảm giác lỗ tai và đầu mình đều sắp nổ mạnh!
Đó là nơi nào? Những người đó là ai?
"…………" Dư Tễ Đan hít sâu mấy hơi, ngăn chặn những ký ức sắp sửa chui ra trong đầu, cô mở to mắt, ra vẻ trấn định hỏi, "tạp chí này là vật chứng trước đây sao? Hôm nay có thể cho tôi mượn nhìn xem không?"
Mọi người nhìn nhau.
Dư Tễ Đan ở nơi này là lãnh đạo lớn nhất, cô còn ở đây trưng cầu ý kiến những người khác?
Thấy không có ai phản bác, Dư Tễ Đan liền lấy cuốn tạp chí kia, xoay người rời khỏi phòng hồ sơ.
Trở lại văn phòng, Dư Tễ Đan nhìn chằm chằm mặt bìa tạp chí, thật lâu cũng không chớp mắt.
Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu……
Chồng cô.
Lý Mính Hưu của cô.
Càng nghĩ cô càng đau đầu!
Dư Tễ Đan xoa xoa thái dương ——
Trong đầu, hình ảnh chậm rãi từ trường đua ngựa biến thành đoàn đua xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!