Trò chuyện với Lam Á xong Phương Miên mất ngủ cả đêm. Phương Miên đeo hai quầng thâm sang nhà hàng xóm nấu cơm. Hôm nay là món vịt hầm, nước dùng nóng hổi bốc hơi nghi ngút, sôi ùng ục. Cậu nằm bò lên bàn, ngẩn ngơ nhìn làn khói mờ. Chú chinchilla nhỏ đến lấy li nước cam trên khay đưa cho cậu. Phương Miên ngẫm nghĩ, xé tờ giấy ghi chú, viết: "Ông bác à, bác trai cũ của cháu bị bệnh, ngài nói xem cháu có nên đi gặp anh ấy không?"
Nếu quý ngài lắm tiền nghĩ cậu nên đi thì cậu sẽ đi thăm Mục Tĩnh Nam.
Cậu đã buông bỏ từ lâu, gặp anh cũng không sao cả.
Chinchilla nhỏ lạch bạch lên lầu để đưa tờ giấy, phải một lúc lâu mới lạch bạch đi xuống. Phương Miên cầm tờ giấy trên khay lên đọc, trên đó viết:
"Người ở quá khứ, không cần nhớ nhung. Chốc chốc hồi tưởng, chỉ thêm muộn sầu."
Không ngờ người này tàn nhẫn đến vậy. Cậu nghĩ những người ở đỉnh cao đều quyết đoán trong mọi việc họ làm, đã quyết định buông tay thì sẽ không bao giờ quay đầu. Cuộc đời đằng đẵng sót lại nhiều nuối tiếc, làm sao có thể hoài niệm tất cả? Phương Miên từng nghĩ cậu là một chú chinchilla tiêu sái nhưng có ai sẽ ngờ…
Cậu cầm tờ giấy, không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện ngày hôm qua cùng Lam Á.
"Ba năm rồi vẫn chưa tìm thấy Thiên Đàng sao?" Phương Miên không tin.
"Những người được cử đi tìm Thiên Đàng đều mất liên lạc, không rõ sống chết. Dì nghi ngờ là bị người của Thiên Đàng âm thầm giết chết nhằm chặn tin tức thu được." Lam Á trong màn hình nói: "Tiểu Phương, cháu còn nhớ lần dì hỏi cháu tại sao Tĩnh Nam bị mắc bệnh lại giống kì lạ không? Khi ấy dì nói chỉ khi nào cháu trở thành con dâu nhà họ Mục, dì sẽ kể cháu biết.
Giờ sự tình đã đến nước này, dì nghĩ giấu thêm nữa cũng chẳng có nghĩa lí gì."
Phương Miên hơi giật mình.
Lam Á gượng cười nói: "Mọi chuyện bắt đầu từ cuộc hôn nhân của cha Tĩnh Nam và An Tâm."
An Tâm sinh ra trong gia đình nghèo khổ, bằng thiên phú xuất chúng của bản thân, bà được thi đậu trở thành tiến sĩ tại Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Đô. Ước mơ lớn nhất cả đời bà chỉ là làm một vị bác sĩ xuất sắc. Khi bà đang học đại học, luận văn của bà được đăng trên trang báo hàng đầu, là thiên tài khiến nhiều giáo sư alpha tấm tắc khen ngợi.
Đáng tiếc, niềm vui chóng tàn, kết quả xét nghiệm gen cho thấy độ phù hợp của bà cùng Mục Kình Hữu, đang là người đứng đầu nhà họ Mục, lên tới 90%. Nhà họ Mục thời điểm đó so với khi Mục Tĩnh Nam lên tiếp quản có sự khác biệt rất lớn. Mục Kình Hữu và bậc cha chú của ông đi theo lề thói, tư tưởng cũ. Nghiêm cấm omega đã gả vào nhà họ Mục có sự nghiệp riêng. Nhiệm vụ quan trọng nhất là phải sinh con nối dõi cho Mục Kình Hữu, mọi hành động không đặt gia đình lên hàng đầu sẽ bị xem là trái đạo đức.
An Tâm bất lực bị buộc gả vào nhà họ Mục, trở thành vợ của Mục Kình Hữu, năm sau sinh ra Mục Tĩnh Nam.
Các bậc tiền bối trong nhà họ Mục tin rằng nuôi con bằng sữa mẹ có lợi cho sự phát triển của Mục Tĩnh Nam, họ mặc kệ cơ thể An Tâm suy nhược, ép bà phải tự mình cho Mục Tĩnh Nam bú sữa mẹ. Vì Mục Kình Hữu đã hứa với bà nên ban đầu bà luôn hi vọng, khi Mục Tĩnh Nam lên ba tuổi, bà sẽ được quay lại bệnh viện.
Mục Kình Hữu thực sự đối xử tốt với bà, ông xây dựng phòng thí nghiệm trong nhà, thường xuyên đặt mua tạp chí khoa học, báo chí, ấn phẩm liên quan để bà tiến hành nghiên cứu. Nhưng khi Mục Tĩnh Nam ba tuổi, bậc tiền bối nhà họ Mục lại nói chỉ có một mình Mục Tĩnh Nam, bé sẽ cô đơn, cần thêm một em trai hoặc em gái, nhằm nắm chắc thêm một đứa dự phòng, ép bà sinh đứa thứ hai cho Mục Kình Hữu. Vì lẽ đó mà họ từ chối lời đề nghị của Mục Kình Hữu, không cho An Tâm quay lại bệnh viện.
Bấy giờ An Tâm mới nhận ra Mục Kình Hữu chẳng qua là một tên nhu nhược, trong mắt nhà họ Mục, bà là vợ của Mục Kình Hữu, là omega đẻ trứng chứ không phải tiến sĩ An Tâm.
Bà sẽ không bao giờ được quay lại bệnh viện.
Từ đó trở đi bà bắt đầu ngầm phản kháng một cách tiêu cực, bà tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm, cự tuyệt gặp Mục Kình Hữu, cũng từ chối gặp Mục Tĩnh Nam. Cho đến năm Mục Tĩnh Nam năm tuổi, bà miễn cưỡng đồng ý ăn tối cùng Mục Tĩnh Nam.
Lam Á mở cho Phương Miên xem ảnh Mục Tĩnh Nam hồi nhỏ, hình ảnh bé con Mục Tĩnh Nam nhảy ra trong màn hình, mặc bộ âu phục quần yếm, áo sơ mi trắng phẳng phiu, tóc được chải kỹ càng, dáng dấp của thiếu gia nhỏ nhà quý tộc. Chỉ là khuôn mặt bé quá nghiêm nghị làm bớt đi vẻ hồn nhiên của trẻ con.
Mục Tĩnh Nam là đứa con duy nhất của Mục Kình Hữu, ngay khi còn nhỏ, bé đã được chỉ định là người thừa kế nhà họ Mục. Bé tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến nhất, xuất sắc nhất và cũng khắt khe nhất. Mới năm tuổi nhưng mỗi ngày phải dậy đúng lúc sáu giờ rưỡi, tự mình đứng trên ghế nhỏ đánh răng rửa mặt, mặc quân phục, đi giày da dưới sự giúp đỡ của người giúp việc rồi đến trường huấn luyện. Sau khi hoàn thành bài huấn luyện, bé phải thay sang âu phục, học các lớp sơ cấp do gia sư riêng hướng dẫn.
Hàng tháng phải làm một bài kiểm tra, nếu điểm đánh giá thấp hơn A, các bậc tiền bối nhà họ Mục sẽ tra hỏi bé.
Bé bị cấm chơi game, cấm xem phim hoạt hình lẫn tạp chí thời trang. Lúc bé lên sáu tuổi, các bậc tiền bối nhà họ Mục cho phép bé đến trường tiểu học. Bạn cùng lớp của bé đã được sàng lọc cẩn thận, chỉ những ai nhà có ba thế hệ trong sạch, xuất thân cao quý mới được phép trở thành bạn học của bé. Cả lớp vỏn vẹn 16 người, trong lòng ai cũng hiểu rõ đây đều là người theo chân bé về sau. Không hiểu vì sao bé ít nói chuyện với bạn cùng lớp, từ nhỏ bé đã hay trầm mặc như vậy.
Người ta nói, Mục Tĩnh Nam còn nhỏ mà mang phong thái người đứng đầu dòng tộc, bé nghiêm túc, nói năng thận trọng không như những đứa trẻ khác cả ngày cười đùa, không lướt web, không ham ăn, bé giống như một con búp bê làm từ băng tuyết, thậm chí có người cho rằng bé mất cảm xúc. Nhưng sự thật không phải như vậy, bé con Mục Tĩnh Nam vẫn có mong ước của riêng mình. Điều bé luôn hằng ao ước chỉ là được ăn tối với mẹ mà thôi.
Mẹ sẽ lén chuẩn bị đồ ngọt và món ăn vặt mà các bậc tiền bối nhà họ Mục cấm bé ăn. Mẹ sẽ dẫn bé đi tham quan phòng thí nghiệm, cho bé xem bộ não, trái tim, quả thận màu đen mà mẹ đã đông lạnh. Mẹ sẽ gọi bé nhìn vào kính hiển vi, quan sát các tế bào. Mẹ sẽ cho bé xem chuột bạch trong lồng, nghe chúng kêu chít chít. Mẹ sẽ không ép bé uống sữa bò nhạt nhẽo, để bé uống nước cam ngọt, cũng cho phép bé uống một ít rượu hoa quả. Được ở bên cạnh mẹ mỗi ngày là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của bé.
Bé từng tưởng mẹ suy nghĩ giống bé, trong căn nhà buồn tẻ, mẹ sẽ cùng bé tận hưởng những giây phút sau bữa tối. Dù sao thì mẹ của các bạn cùng lớp cũng vậy, họ yêu con như báu vật không thể thay thế. Mãi cho đến khi bé lên bảy, vào ngày sinh nhật mẹ, là lần đầu tiên bé vi phạm thời gian biểu người lớn trong nhà đặt ra, cầm chiếc khăn lụa mà bé đã lựa chọn thật cẩn thận đến phòng thí nghiệm tặng mẹ, để rồi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ với dì An Hành.
"Chị quyết định kĩ rồi chứ?" An Hành hỏi.
"Quyết định rồi, nếu không làm vậy, chị sẽ như tù nhân mãi mãi bị giam cầm tại nơi này."
An Hành cau mày: "Tĩnh Nam là con ruột của chị, chị thực sự muốn làm điều này với thằng bé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!