Mục Tĩnh Nam im lặng nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như bị vây giữa lòng biển âm u, mặt trên tĩnh lặng không gợn sóng, bên dưới ẩn những hỗn loạn cuồn cuộn. Phương Miên cố gắng không né tránh, nhìn trực diện đôi mắt anh, bướng bỉnh đấu tranh với anh.
"Tránh sang một bên!" Phương Miên đẩy anh ra, "Dù sao đi nữa, em chỉ đang tìm bạn tình, hay anh muốn giúp em cẩn thận lựa chọn bạn tình không?"
Phương Miên say rượu xiêu vẹo, loạng choạng bước tới phía trước. Mục Tĩnh Nam đi đằng sau không nói một lời nhìn cậu chân nam đá chân chiêu, đi từng bước chệnh choạng. Hai người một trước một sau, không biết đi trong bao lâu, thỉnh thoảng cậu nghe tiếng ho kìm nén của Mục Tĩnh Nam, sẽ giả vờ như chưa nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Cậu đi càng lúc càng nhanh, nếu bỏ được Mục Tĩnh Nam thì tốt rồi.
Một alpha xuất hiện ở phía trước, Phương Miên định tiến lên tìm bạn tình một đêm. Mục Tĩnh Nam đằng sau yên lặng lạnh lùng nhìn alpha, alpha lập tức biến mất dạng. Điều này cũng diễn ra với những người sau, cho dù Phương Miên đã cắt đứt hôn ước với Mục Tĩnh Nam nhưng không ai đủ can đảm để làm bạn tình hay bạn trai mới của cậu.
Quyền lực to thật, nói đơn giản Mục Tĩnh Nam chính là hoàng đế ở Nam Đô, độc tài chuyên chế, bất cứ ai làm chuyện gì trước tiên phải nhìn sắc mặt anh.
Phương Miên đi bộ rất lâu, đầu vẫn đang quay cuồng, và vẫn chưa tìm được ai để cùng lên giường cả. Cậu cố nén chịu chóng mặt, đi tiếp về phía trước. Không biết Mục Tĩnh Nam đã đứng ở đằng trước từ khi nào, cậu đâm sầm vào lòng anh.
"Nhất định phải là bạn tình sao?" Mục Tĩnh Nam nắm cổ tay cậu.
"Đúng vậy." Phương Miên còn đang tức giận.
"Được." Mục Tĩnh Nam kéo cậu vào khu vực phòng dành cho khách, "Tôi giúp cậu."
"Hiện tại hết sợ em vương vấn không rời à?" Phương Miên hỏi.
Mục Tĩnh Nam ho vài tiếng, giữa hàng lông mày hiện vẻ mệt mỏi.
"A Miên." Giọng anh mang theo một chút bất lực.
Anh thực sự bị bệnh, cậu từng gặp anh mệt mỏi đến nhường này bao giờ chưa? Dưới ánh đèn mờ ảo, dù có mờ đến đâu cũng không thể che giấu gò má nhợt nhạt của anh, trông anh như bức tượng cắt từ tờ giấy trắng, cơn gió thổi qua sẽ đẩy ngã anh. Bất giác Phương Miên không muốn giận anh nữa, nỗi bực dọc khi nãy giống cục đá đè nặng lên tim dường như bị đập vỡ bởi giọng nói mỏi mệt ấy. Làm vậy có nghĩa lí gì sao?
Mục Tĩnh Nam sinh bệnh, cậu lại tranh luận với anh xem anh có tôn trọng cậu không, tại sao anh phải tìm vị hôn thê mới? Có ích gì không chứ?
"Hiện tại em đánh thắng anh được không?" Phương Miên thầm thì hỏi.
Mục Tĩnh Nam định lên tiếng thì bỗng nhiên Phương Miên đẩy anh vào căn nhà kính nhỏ trong vườn. Mục Tĩnh Nam cảm thấy bản thân đã yếu đi rất nhiều nên Phương Miên có thể dễ dàng đẩy anh ngã như vậy. Họ ngã vào giữa bàn và ghế, trong nhà kính không sáng đèn, ánh đèn đường cách xa họ, các đoá hoa cây cỏ kì lạ sinh trưởng dệt nên túp lều nho nhỏ vây quanh.
Bóng hoa xếp chồng che phủ họ, len lỏi một ít tia sáng từ ánh trăng, rơi trên vai lấp lánh như kim cương.
"Đặt phòng phiền phức lắm, bây giờ em muốn ** anh ngay tại đây." Phương Miên ngồi cưỡi trên người anh.
Mục Tĩnh Nam cau mày sâu hơn, "Đừng quậy."
"Tại sao anh muốn em dùng miệng thì em phải miệng, muốn em dùng chân thì em phải dùng chân?" Phương Miên rút thắt lưng anh, ném vào khóm hoa, "Vậy tại sao em muốn ** tại đây thì không được?"
Phương Miên qua lớp vải chạm vào, dường như cậu lỡ bấm nút tạo rung, một ngọn đồi nhỏ dựng lên sừng sững nơi ấy. Giọt mồ hôi chảy dọc trán Mục Tĩnh Nam, anh cố gắng hết sức giữ cổ tay cậu, thấp giọng nói: "Không, bên ngoài có người."
Bóng người đi ngang qua hành lang, có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cười đùa đằng xa xa. Mục Tĩnh Nam với Phương Miên được những bông hoa đan lớp cành lá xinh đẹp che phủ, sẽ không ai chú ý đến cảnh tượng làm loạn này trong lều hoa.
Phương Miên cúi đầu hôn lên bờ môi anh, vẫn như trước đây, lành lạnh, mang hương vị của tuyết. Nhân lúc anh đang mất tập trung, cậu đột ngột duỗi tay cho vào, nắm chặt.
"Anh nhỏ giọng một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
"A Miên…" Mục Tĩnh Nam đổ mồ hôi lạnh trên trán, nhiệt độ cơ thể tăng dần.
Điểm yếu chí mạng nằm trong tay Phương Miên, bạo chúa sắt đá bị tước vũ khí phải đầu hàng, hết khả năng quyết đoán sát phạt trước đây.
Phương Miên vuốt ve vành tai anh, như có một dòng điện chạy từ tai anh khiến toàn thân anh run lên.
"Một từ thôi, muốn hay không?"
Trong bóng tối, con ngươi vàng kim giống hai ngọn lửa sáng rực. Phương Miên nghe thấy tiếng thở dốc của anh, dưới lồng ngực là trái tim đập mạnh. Trán anh ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt anh dần nhuộm sẫm màu dục vọng. Nhiệt độ cơ thể anh nóng cháy, hoa cỏ xung quanh tựa hồ bị thiêu đốt bởi linh hồn cháy bỏng của anh.
Anh mở miệng, chỉ cất lên một từ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!