Chương 25: Thay đổi bằng AI

Sáng sớm tinh mơ, bầu trời xanh nhạt không gợn mây như dệt nên tấm tơ lụa phẳng phiu. Mỗi người xếp túi ngủ của bản thân, xoá dấu vết từng trú tạm qua đêm ở đây, tiếp tục khởi hành. Lần này họ di chuyển xuyên suốt cả buổi sáng, cuối cùng cũng đến chân núi Ô Lan. Hai tiền đồn mặc quân phục quân đảo chính đứng đợi sẵn ở lối vào đường hầm. Họ lớn tuổi hơn Mục Tĩnh Nam, nghe nói là những gián điệp chuyên nghiệp đã tác nghiệp thời gian dài.

Hai người vô cùng hào hứng khi thấy Mục Tĩnh Nam, nghiêm chỉnh thực hiện nghi thức chào quân đội, "Thượng tá, lần cuối chúng ta gặp nhau khi ấy ngài mới mười sáu tuổi, thời gian trôi qua bây giờ ngài cao hơn nhiều rồi."

Mục Tĩnh Nam gật đầu chào, hỏi: "Tình hình thị trấn Hắc Phong thế nào?"

Một người đàn ông trung niên tên Nguỵ Hà đáp: "Quân hậu cần bên phe đảo chính đang đóng quân ở thị trấn Hắc Phong, đội này đích thân Tô Tú chỉ huy, kỉ luật không tệ nên thị trấn khá yên bình. Quân binh trong đội do hắn lãnh đạo khi mua đồ đều trả tiền cho dân, khi đi ăn cũng thanh toán, không tự tiện gây phiền nhiễu đến dân chúng. Chúng tôi điều tra được alpha bắt ngài Lộ hiện đang là phụ tá của Tô Tú, nhưng chúng tôi chỉ mới gặp một lần, rất khó để tiếp cận hắn."

Phương Miên yên lặng nghe, cậu biết lời đồn về quân đảo chính đều không tốt, trật tự an ninh ở những khu vực thất thủ bị quân đảo chính kiểm soát cực kì kém. Ví dụ như cảng Lục Châu, quý tộc bị lôi ra thảm sát ngay giữa đường phố, trộm cắp khắp nơi, tội phạm tung hoành tràn lan, không ai dám ra ngoài vào buổi tối.

Thật không ngờ, đội quân do Tô Tú đích thân chỉ huy kỉ luật lại cao như vậy.

Nguỵ Hà tiếp tục nói: "Đã khống chế dịch bệnh lây lan, hiện tại mọi người sinh hoạt như bình thường, chỉ cần đừng tới chỗ đông người."

"Khống chế được nhanh vậy sao? Làm cách nào?" Diệp Cảm hỏi.

Nguỵ Hà tằng hắng, nói: "Tô Tú âm thầm bắn chết tất cả quân binh lây nhiễm."

Mọi người trầm mặc, thủ đoạn của quân đảo chính thực sự khiến người khác ớn lạnh.

"Ngoài ra…" Nguỵ Hà nhìn Phương Miên, nói: "Phu nhân, ngài từng sống ở cảng Lục Châu có lẽ biết các qui định của quân đảo chính. Vì quân đảo chính vừa đóng quân ở thị trấn Hắc Phong đã ban hành qui định mới đối với omega và beta, nghiêm cấm xuất hiện nơi công cộng, nghiêm cấm làm việc ngoại trừ bán dâm, nếu không có alpha dẫn theo thì cấm ra ngoài một mình.

Những ai vi phạm sẽ bị phạt đưa vào trại quân đội để làm công cụ tình dục phục vụ quân binh alpha chưa có vợ.

"Chú ơi, đừng gọi cháu là phu nhân, chú cứ gọi cháu là Phương Miên." Phương Miên nói: "Cháu có thể giả làm alpha được không? Hồi ở khu ổ chuột, cháu đã từng làm rồi, không bị ai phát hiện."

Tiền đồn còn lại tên Lý Tín lắc đầu: "Bọn chúng có thiết bị xét nghiệm gen, thường tiến hành kiểm ngẫu nhiên trên đường phố dễ bị phát hiện lắm."

Mục Tình Nam nói: "Tôi chịu trách nhiệm an toàn cho em ấy, mọi người chỉ cần làm đúng nhiệm vụ đã bàn giao."

Mọi người đứng nghiêm chào: "Rõ."

Nguỵ Hà đưa thẻ căn cước đã in sẵn ảnh chân dung cho mọi người. Phương Miên nhìn căn cước của cậu, tên "Phương Miên". Quay sang ngó căn cước của Mục Tĩnh Nam, bên trên viết tên "Viên Tỉnh"

*(Phương Miên: , trên căn cước: 

bính âm đều là "fāng mián" – Phương Miên.)

Phương Miên: "…"

Ra khỏi đường hầm là chuồng ngựa của nhà trú ẩn. Nhà trú ẩn có hai tầng, xây bằng gạch nung, tường ngoài sơn màu xanh lục, mảng sơn bị tróc loang lổ. Bên ngoài chuồng ngựa có khoảng sân hẹp, giữa sân đắp lên cái giếng quay tay, bên cạnh là ao nhỏ bao bằng xi măng, dưới ao để tấm ván giặt đồ.

Bước vào nhà, Nguỵ Hà cho mọi người xem cửa chống đạn hai lớp và kính chống đạn, trên bàn đặt thiết bị theo dõi. Tầng một có phòng khách, nhà bếp, trên lầu có bốn phòng ngủ. Phương Miên tính tính, bọn họ có năm người mà phòng chỉ có bốn thì không đủ. Lên tầng hai, Diệp Cảm, Lưu Truy và Cao Tiểu Hữu tự chọn ba phòng nhỏ, để phòng ngủ chính cho Mục Tĩnh Nam.

Phương Miên phản đối: "Em không muốn ngủ chung phòng với anh!"

Mục Tình Nam nói: "Tôi ngủ trên sàn."

Thôi được. Phương Miên thoả hiệp.

Nguỵ Hà và Lý Tín quay trở lại khu quân đảo chính, tiếp tục rình rập. Sau khi mọi người nghỉ ngơi một lúc, Mục Tĩnh Nam bắt đầu phân công nhiệm vụ. Diệp Cảm điều tra phụ tá của Tô Tú. Bản thân Mục Tĩnh Nam và Cao Tiểu Hữu điều tra "dịch bệnh" ở doanh trại quân đảo chính. Lưu Truy ở lại bảo vệ Phương Miên, còn Phương Miên tham gia khoá uốn nắn xu hướng tính dục, chuẩn bị bữa tối cho mọi người.

Phương Miên nhìn nhiệm vụ được phân công cho cậu, nghẹn họng không biết nói gì. Nhưng không còn cách nào khác, bởi cậu chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt nên không thể lanh chanh chạy ra ngoài, chẳng may gặp quân đảo chính thì sẽ bị lộ sơ hở. Có lẽ Mục Tĩnh Nam dẫn cậu đến thị trấn Hắc Phong đã là hành vi sử dụng đặc quyền vượt quá quy định. Thường ngày cách chỉ huy cấp dưới của anh luôn theo kiểu "tự mình làm gương", "binh sĩ là anh em", nên Phương Miên hi vọng bản thân không dính líu gì đến anh, cũng không muốn trở thành vết nhơ để rồi người đời chỉ trích cách đối nhân xử thế của anh.

Mọi người đặt các bộ phận của súng lên bàn, xếp từng loại súng, súng lục, súng tiểu liên gập FMG-9, lựu đạn, bom cay vào ba lô. Phương Miên nhìn Mục Tĩnh Nam, tên này vẻ mặt điềm nhiên lắp súng tốc độ nhanh gấp đôi người khác. Anh đeo súng lên dây đai đeo súng, mặc áo gió dài màu đen, dáng người cao ráo thẳng tắp gây cảm giác áp lực cho đối phương.

Phương Miên bỗng nhiên lo lắng, mọi người sẽ làm sao nếu bị khám xét? Phải xử lý như thế nào nếu bị phát hiện? Mục Tĩnh Nam muốn điều tra dịch bệnh lây lan ở quân đảo chính nhưng anh điều tra bằng cách nào? Phương Miên kéo Lưu Truy hỏi nhỏ: "Nhiệm vụ lần này của các anh độ nguy hiểm cao không?"

Lưu Truy chưa lên tiếng thì mọi người đã ra ngoài. Tuyết trước cửa chưa tan. Dưới sắc trắng của tuyết, vẻ mặt Mục Tĩnh Nam càng điềm nhiên giống như anh chỉ ra ngoài đi dạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!