Nghe thấy tiếng ồn ào, Phương Miên lập tức chạy ra phòng khách. Kinh ngạc nhìn đống bề bộn ở trên bàn: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt Tiêu Trạch buồn bã: "Cậu đừng vội trách anh Viên, là do tôi nhiều chuyện đã kể Tiểu Nhuỵ quý trọng cậu khiến anh Viên giận hắt nước lên tôi."
Phương Miên: "?"
Anh Tỉnh hắt nước? Vì sao anh Tỉnh lại hắt nước? Anh Tỉnh hắt nước liên quan gì đến việc cậu và Tiêu Nhuỵ? Cậu quay sang nhìn Viên Tỉnh, anh được che bởi tấm màn đen nên cậu không thấy rõ vẻ mặt của anh, cũng không biết cảm xúc của anh như thế nào. Anh vẫn luôn như vậy, tĩnh lặng, lạnh lùng, thần bí như một tượng đá khó mà đoán được tâm tư của anh.
"Anh Tỉnh, có chuyện gì vậy?"
"Em tin chuyện tôi hắt nước anh ta?"
"Em…"
Viên Tỉnh làm sao có thể hắt nước người khác được nhưng Tiêu Trạch cũng đâu rảnh rang đến mức bịa chuyện với cậu? Phương Miên hoang mang, hai người này mới gặp nhau lần đầu mà sao phức tạp quá vậy?
Viên Tỉnh thấy cậu không trả lời, nhẹ giọng nói: "Xem ra quan hệ của hai người thực sự rất tốt."
"Không có, em đã nói là tin đâu." Phương Miên đau đầu.
Viên Tỉnh nhìn Tiêu Trạch: "Anh nói tôi hắt nước anh?"
Tiêu Trạch thở dài: "Anh không cần phải xin lỗi, không vấn đề gì cả. Anh là vợ của Phương Miên nên tôi không để bụng."
Viên Tỉnh lạnh lùng: "Được, như anh mong muốn."
Viên Tỉnh nói xong ngay lập tức cầm chậu nước ngâm chân của Phương Miên khi nãy, đổ hết lên đầu Tiêu Trạch. Tiêu Trạch trong nháy mắt thành con chuột lụt, ướt sũng từ đầu đến chân.
Phương Miên sững sờ đứng tại chỗ, nghẹn họng không nói được lời nào.
Tiêu Trạch bất ngờ, cúi đầu nhìn bản thân, đôi mắt xanh trống rỗng một lúc. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này kể cả khi còn nhỏ. Có người dám đổ nước lên người hắn mà thủ phạm gây ra vẫn bình tĩnh lạnh lùng nói: "Thành thật xin lỗi."
Anh xin lỗi nhưng không hề có thành ý một chút nào.
"ANH…" Cơn giận của Tiêu Trạch bùng phát.
"Anh nói anh không để bụng, bây giờ định lật lọng?" Viên Tỉnh hỏi.
Lời nói của Tiêu Trạch nghẹn cứng trong cổ họng: "…"
"Còn ở lại dùng bữa nữa không?" Viên Tỉnh lại hỏi.
Anh rất ung dung, như thể người xối nước biến Tiêu Trạch thành chuột lụt không phải là anh vậy.
"…" Sắc mặt Tiêu Trạch xanh mét, xoay người bỏ đi.
Phương Miên vẫn chưa tỉnh táo lại cho đến khi Tiêu Trạch rời đi. Ôi mẹ ơi, chuyện gì vừa xảy ra? Đây nhất định là một giấc mơ! Phương Miên vỗ vỗ lên mặt ép bản thân tỉnh mộng. Nhưng dù vỗ mấy lần thì cảnh tượng ướt sũng hỗn loạn vẫn hiện lên trước mắt.
"Tiêu Nhuỵ là ai?" Viên Tỉnh đột nhiên hỏi.
"Nữ thần trong lòng em." Phương Miên nói.
"Alpha?" Sắc mặt Viên Tỉnh tối sầm.
"Không phải," Phương Miên tìm giẻ lau, "là omega. Tuy chúng em có tình cảm với nhau nhưng cô ấy không biết em là omega. Nếu biết, có lẽ cô ấy không còn thích em nữa."
Viên Tỉnh im lặng.
Lần này anh im lặng rất lâu rồi mới hỏi: "Vậy với tôi thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!