Chương 42: (Vô Đề)

Sau khi hết năm, Chu Mộc Lan bèn bắt đầu chọn ngày hoàng đạo cho hôn lễ của con gái, bà còn cân nhắc tới việc cả hai người đều đang bận bịu nên chọn tận mấy ngày lành, nhân dịp buổi tối Khê Ngôn đến nói với cô nhưng lại bị cô thoái thác.

Chu Mộc Lan không vui, cứ lảm nhảm nói: "Hai đứa có bận bằng lãnh đạo quốc gia không hả? Tổng thư ký Liên Hợp Quốc người ta còn có thời gian kết hôn, chả lẽ ông ta còn không bận bằng hai đứa à? Hai đứa mà cứ vậy thì khỏi tổ chức hôn lễ đi cho xong."

Lão Lý chen ngang, "Tổng thư ký người ta kết hôn trước khi lên chức bà ơi."

Chu Mộc Lan nhanh nhẹn nói: "Con xem đi, sau khi kết hôn là lên chức lãnh đạo đấy thôi, cái này người ta gọi là gì? Là xung hỉ! Đôi khi tệ nạn mê tín của thời phong kiến Trung Quốc cũng có tí đúng đấy, hai đứa phải mau lên!"

Khê Ngôn cảm thấy có khi đồng chí Chu Mộc Lan đã tẩu hỏa nhập ma rồi, chưa gì đã bắt đầu hùng hổ nói nhảm.

Khê Ngôn không nhắc tới việc kết hôn với Cố Văn Lan, Cố Văn Lan đang bận nên có khi cũng quên việc này luôn rồi, nhưng bên nhà họ Cố lại cũng đang thúc giục, họ không dám quấy rầy Cố Văn Lan bèn gọi điện thoại cho cô, Khê Ngôn cũng đành hàm hồ từ chối.

Kì kèo mãi, ngày kết hôn của bọn họ cứ lùi dần về phía sau.

Sáng chủ nhật Khê Ngôn tới bệnh viện thăm Hứa Du, cô nghĩ Cố Văn Lan vẫn đang vội nên cũng không nói cho anh biết.

Hứa Du đang tán gẫu với bác gái thấy cô tới thì thiếu điều nhảy xuống giường chào, cô ấy  túm tay cô lại, nói: "Cậu sờ sờ đi."

Khê Ngôn nghe lời mà sờ sờ.

Hứa Du hỏi: "Có trơn không?"

Khê Ngôn: "… Rất trơn."

Hứa Du: "Đây toàn là rêu xanh đấy! Cả người tớ sắp mọc rêu luôn rồi, quá nhàm chán! Muốn ra viện quá, tớ khát vọng được làm việc, tớ chưa bao giờ muốn làm việc đến thế!"

Khê Ngôn đưa hộp giữ nhiệt cho cô, cười nói: "Cậu phải dưỡng thương đi, đừng nghịch."

Hứa Du mở nắp hộp ra, thấy lại là cháo bèn chán nản nói: "Nhìn nó tớ đã thấy nhạt xanh mặt rồi."

Khê Ngôn nói: "Cậu đang bệnh mà, ăn nhạt chút cũng tốt."

Lúc Hứa Du đang ăn cháo thì Khê Ngôn hỏi cô có ai tới thăm không, cô nói: "Trừ một số đồng nghiệp ra thì cậu là người chăm đến nhất đấy," cô ấy tạm dừng một chút rồi lại nói: "Tớ biết cậu định hỏi cái gì, dù sao tớ cũng đã nói thẳng với họ rồi, họ nghĩ thế nào thì tớ chịu thôi."

Khê Ngôn hỏi: "Bọn họ có biết cậu đang nằm viện không?"

"Chả có lý do gì để tớ cho họ biết cả." Hứa Du cầm muỗng quấy cháo lên.

"Cũng đúng…" Dường như Khê Ngôn đang suy tư gì đó.

Trước khi về Khê Ngôn vòng qua khoa tim mạch để hộp giữ nhiệt ở chỗ trạm y tá nhờ y tá chuyển cho Cố Văn Lan giùm mình, cô để đồ ở đấy xong bèn đi luôn chứ không nán lại, không ngờ lúc về lại gặp chủ nhiệm Lý.

Chủ nhiệm Lý đi vội nên không nhìn thấy cô.

Lúc cô đi qua ông thì chào: "Chú ba ạ."

Chủ nhiệm Lý khựng lại, lúc ông nhìn sang phía cô thì tỏ ra ngạc nhiên, "Khê Ngôn đấy à? Sao lại đến đây?" Nói xong ông lại như nghĩ gì bèn nói: "Đến tìm Văn Lan hả?"

Khê Ngôn hơi ngại, "Không, cháu tới thăm bạn ạ, cô ấy gãy chân nằm viện."

Chủ nhiệm Lý cười, "Thế sao không đi tìm Văn Lan?"

Khê Ngôn nói: "Anh ấy bận ạ."

Chủ nhiệm Lý nhìn cháu gái, âm thầm cảm khái.

Cử chỉ vô tâm lúc ấy của ông không ngờ lại tác hợp được một đôi.

Chủ nhiệm Lý nói: "Đúng nhỉ, hai hôm nay có lãnh đạo từ thành phố xuống đây khảo sát, thằng bé phải ra ra vào vào, đúng là không phân tâm được," ông nói xong bèn chỉ ra bên ngoài, "Đi theo chú ra đây đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!