Chương 37: Gọi chú đi.

Cố Văn Lan cũng chỉ được nghỉ ngơi một hai ngày, mới đầu năm đã lại bắt đầu bận đến mức chân không chạm đất.

Phân phối chương trình học cho học kỳ sau Khê Ngôn đã nhận được, mấy ngày nay cô chỉ ở nhà soạn giáo án mới.

Mà bên Chu Vũ còn chưa nhắn tin cho cô, cô không muốn tạo áp lực cho thằng bé nhưng một khi chuyện này chưa kết thúc thì cô vẫn còn phải lo nghĩ, Cố Văn Lan thường nói cô cứ thích bận tâm lung tung, chính cô cũng thừa nhận điều này, hình như cô không nhàn nổi bao giờ cả.

Hay là làm giáo viên mãi nên thành di chứng luôn rồi?

Khê Ngôn ngồi trong thư phòng ngơ ngẩn cầm giáo án, bỗng nhiên cô lại nghĩ đến chuyện của Hứa Du.

Hồi ăn Tết Hứa Du về quê, mùng ba Khê Ngôn có gọi điện thoại cho cô ấy, hai người trò chuyện một lát, cô cảm thấy tâm trạng của Hứa Du có hơi tiêu cực, nhưng Hứa Du lại cảm thấy cô ấy đã khám phá được hồng trần rồi, hiểu ra đời chỉ là hư ảo, chỉ muốn về ẩn cư nơi núi rừng.

Mùng sáu, Hứa Du về đây tiếp tục đi làm, Khê Ngôn đi đón cô, hai người dẫn nhau vào một quán lẩu để ăn gì đó

Hứa Du vừa càn quét thịt dê vừa nói: "Đúng là tớ có ý định xin nghỉ việc rồi về quê mở một cửa hàng bán hoa, thỉnh thoảng làm cho phía hôn lễ, cũng coi như là không bỏ qua nghề cũ."

Khê Ngôn nói: "Cậu đang trốn tránh đấy à?"

"Khê Ngôn, tớ thật không có sức giày vò với họ nữa, hai người kia tớ đều không cần."

"Làm vậy thì cậu sẽ vui chắc? Cậu sẵn sàng buông tay sao?"

Hứa Du vừa bực mình vừa bất đắc dĩ, "Nếu không thì tớ phải làm gì được đây? Cái tên nhóc chết tiệt kia phiền kinh khủng, mỗi ngày đều gọi điện cho tớ, mẹ tớ còn tưởng là tớ bị người đòi nợ đấy!"

Khê Ngôn cười cười, "Thế cũng tốt mà? Cậu ta khăng khăng một lòng với cậu quá còn gì."

Hứa Du nghe thế cũng hơi mỉm cười.

Khê Ngôn nhịn không được bèn hỏi: "Thế còn Lộ Minh thì sao?"

Nụ cười của Hứa Du nhạt dần, "Khê Ngôn, tớ không có khả năng tái hợp với anh ấy đâu, tớ không hận anh ấy, nhưng lòng tớ vẫn rỉ máu, cậu cũng biết chuyện đó khiến tớ tổn thương thế nào mà."

Lúc ấy Khê Ngôn vô cùng bội phục dũng khí của Hứa Du, tuy ngoài miệng Hứa Du nói muốn cắt đứt tất cả với Lộ Minh nhưng căn bản là chính cô ấy không làm được, cho nên mỗi ngày cô ấy đều tìm cách trộm đi gặp Lộ Minh, quãng thời gian đó Hứa Du không khác gì kẻ điên, cứ mãi nhìn anh ta nói nói cười cười, ân ân ái ái với bạn gái mới.

Khê Ngôn cảm thấy lúc đó Hứa Du có lẽ là đang tìm cách chặt đứt đường lui của chính mình, cũng chặt đứt khả năng hợp lại của cô ấy với Lộ Minh của hiện tại.

Mà cô nhìn có vẻ quyết đoán, nói chia tay với Cố Văn Lan là chia tay, nhưng cô lại không có gan chạm mặt Cố Văn Lan, thậm chí còn tìm cách tránh anh, đương nhiên là anh cũng không nhớ cô là ai.

Cô sợ đau lòng nên thà rằng chịu nỗi phiền muộn.

Khê Ngôn nói: "Nhưng cậu vẫn chưa buông được."

Hứa Du nói: "Tình quá sâu nên quên không được, nếu không có cậu bạn nhỏ thì có lẽ tớ sẽ mang theo trái tim rỉ máu thử hợp lại với anh ấy, có lẽ là sẽ lại tổn thương nhau một lần nữa chăng, ai mà biết được? Nhưng tớ gặp cậu bạn nhỏ, nếu tớ hợp lại với Lộ Minh thì sẽ cảm thấy có lỗi với cậu ấy, nhưng nếu ở bên cậu bạn nhỏ, tớ lại cảm thấy mình không xứng với cậu ấy."

Cho nên cô không cần một ai cả.

Nên Khê Ngôn mới cảm thấy căn bản là cô ấy không phải đã hiểu thấu hồng trần, cô ấy chỉ đơn giản là đang không tìm thấy đường ra mà thôi.

Tâm trạng của Hứa Du không tốt lắm, cô ăn lẩu xong bèn vừa kéo vali vừa kéo Khê Ngôn vào một quán bar.

Trong ghế lô, Hứa Du gọi một khay bia.

Lúc cậu bé bê bia vào phòng, Khê Ngôn và cậu bé chạm phải mắt nhau, cả hai đều sửng sốt.

Chu Vũ hoảng hốt để đồ xuống rồi chạy mất.

Khê Ngôn đuổi theo, gọi cậu: "Chu Vũ! Đứng lại!"

Chu Vũ không dám chạy nữa, cậu dừng lại, dựa lưng vào tường và cúi đầu xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!