Chương 56: Tuần Trăng Mật (2)

Tuyết hôm nay dày hơn mọi ngày, cả mặt đường phủ đầy tuyết trắng, giờ mà ra đường còn khó hơn lên trời, vậy nên hắn và cậu quyết định ở nhà ôm nhau ngủ sướng hơn. Thời tiết này chẳng có gì ấm bằng hơi ấm của người mình yêu, lò sưởi thì đã là gì.

Jungkook được hắn cuộn trong chăn bông, chỉ ló mỗi mái đầu tròn vo ra, cậu lăn qua lăn lại cả chục vòng rồi lăn lên cánh tay đang duỗi ra của ai kia, cố gắng vươn tay ra khỏi chăn vòng tay ôm bụng hắn.

Kim Taehyung từ đầu đến cuối không hề mở mắt, dù cho người trong lòng có quấy phá ra sao cũng không tỏ vẻ bực mình, chỉ đến lúc cậu chọt chọt liên tục vào người hắn mới nắm tay người nhỏ lại. Đưa bàn tay nhỏ nhắn lên miệng còn không quên hôn nhẹ lên nó, phải chi nhét cả bàn tay vào miệng được chắc hắn đã làm luôn rồi.

Vì thời tiết xấu nên bọn họ đành ở nhà nấu gì đó ăn, trong tủ có vài gói mì, tủ lạnh vừa hay còn vài quả trứng, cậu quyết định tự mình xuống bếp nấu một nồi mì lớn để cả hai ăn cùng. Kim Taehyung ngồi trên ghế quấn chăn quanh người, hai mắt mở không lên vẫn cố ngồi đấy, cậu đã bảo vào ngủ nhưng hắn cứ nhất quyết ở cùng cậu, vì xa sẽ nhớ lắm. Cái khoảng cách từ phòng bếp đến phòng ngủ của người có tình yêu khác người thường vậy sao, bộ nó xa lắm hả?

Đi đến áp tay vào hai má rồi nâng lên ngang mặt mình, cậu hạ xuống đôi môi trước mặt một nụ hôn làm chủ nhân nó tỉnh ngủ, khuôn mặt hắn lúc này rạng rỡ hơn cả hoa, ôm lấy eo cậu kéo vào lòng mình, hai mắt nhắm lại ngủ tiếp tục.

Ít phút sau nồi mì ngon lành của đầu bếp Jeon đã hoàn thành. Cả hai cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức, thời tiết lạnh lại được thưởng thức mì nóng thì còn gì bằng. Không gian dần rơi vào im lặng, lúc này chỉ nghe thấy tiếng nhai "chóp chép" của cả hai, vì quá tập trung ăn nên chẳng ai nói với ai câu nào.

Hắn bỗng khựng lại khi nhận ra cả hai đang ăn cùng một sợi mì, Jungkook chưa nhận ra mà tiếp tục ăn cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt người kia ngày càng gần. Kim Taehyung không bỏ qua cơ hội tiến tới gần hơn, sợi mì càng lúc càng ngắn lại, nó cứ ngắn lại, ngắn lại mãi... cho đến khi cậu dứt khoác cắn đứt.

"Em... em... em làm gì vậy?"

"Tại em tưởng anh muốn ăn nên nhường."

"Ai bảo nhường, không cần nhường, cứ giành với anh đi."

1

"Em xin lỗi."

"Anh giận rồi."

Hắn đứng dậy đi một mạch vào phòng mà không thèm nghe cậu giải thích, chuyến này xem ra là dỗi thật rồi.

Cả một buổi chiều dù cậu có dỗ cách nào thì hắn cũng không hết giận, bình thường chỉ làm trò một chút là hết giận vậy mà hôm nay không có động tĩnh gì. Lần này đến lượt cậu bỏ ra ngoài, hắn muốn đi theo xem người nhỏ làm gì nhưng vì đang làm giá nên không thể. Lát sau Jungkook quay vào với hai cốc cacao nóng, đặt chúng sang một bên cậu chui tọt vào lòng đặt mông lên đùi hắn.

Cầm lấy ly cacao đưa cho người kia còn một ly cho mình, cậu uống một ngụm, cảm giác ấm nóng chạy dọc cơ thể thật dễ chịu. Bên ngoài tuyết vẫn rơi không có dấu hiệu dừng, vì bọn họ không đóng cửa nên thỉnh thoảng lại có cơn gió lạnh thổi vào. Thấy người nhỏ trong lòng mình run bần bật, hắn bỏ ly cacao xuống vòng tay ôm cậu chặt hơn.

"Mặc mỏng như này muốn anh lo chết hay sao?"

"Em xin lỗi."

"Cái đồ ngốc này hư quá đi, phải phạt em mới được."

"Phạt thế nào đây?"

"Phạt em yêu anh đến cuối cuộc đời, phạt em ở bên anh mãi mãi."

"Nếu là vậy thì em tình nguyện bị phạt."

Cậu ngã người tựa vào ngực hắn, tay cầm chặt cốc cacao, cả hai ngồi cạnh nhau bên lò sưởi, ngắm nhìn khung cảnh trước mặt, từng bông hoa tuyết trắng xoá chậm rãi rơi xuống đất.

Chờ tuyết ngưng hẳn cậu liền kéo hắn ra ngoài khoảng sân bên nhà nặn người tuyết. Nặn người tuyết xong bắt đầu cuộc chiến ném tuyết, dù bên ngoài lạnh cóng bọn họ vẫn chơi rất vui vẻ. Lí do mà hắn cho phép cậu ra ngoài trong thời tiết lạnh vì lúc nãy chồng lớn đã giúp chồng nhỏ choàng khăn, đeo găng tay, đội mũ, mang tất cẩn thận. Chỉ có như vậy Kim Taehyung mới cho phép cậu chơi tuyết, Jungkook khổ sở với cái khăn choàng cao hơn mặt, áo khoác dày cộm nặng gần chết nhưng phải chịu thôi chứ biết làm sao.

Tối đó chồng nhỏ run cầm cập ôm lấy chồng lớn, hai răng đánh lạch cạch vào nhau, cũng chẳng phải bệnh gì đâu, chỉ là chơi tuyết lâu nên cả người lạnh cóng. Vì người nhỏ cứ ôm chặt mình thỉnh thoảng lại cọ cọ vào người, không biết cọ làm sao mà hắn "phát ra lửa" thật.

1

Bàn tay lạnh cóng chạm vào phần bụng ấm làm cậu giật bắn người. Biết rõ hắn muốn gì nên cậu không hề phản kháng mà nằm im, chờ đến khi quần áo được cởi ra sạch sẽ liền ngồi dậy trèo lên người hắn. Jeon Jungkook hôm nay không biết bị làm sao mà lại chủ động như vậy, cúi xuống hôn lấy hôn để người phía dưới, tay đan vào tóc hắn kéo nụ hôn sâu hơn. Đến khi không thở được nữa cậu mới chịu dứt ra.

"Em hôm nay sao vậy?"

"Taehyung... chúng ta... làm đi."

"Sao cơ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!