Ngày hôm sau cả bốn người họ cùng nhau ra bãi biển, ngoại trừ Jeon Jungkook thì tất cả mọi người đều được xuống biển tắm, vì cậu đang mang thai thì làm sao mà tắm cho được. Kim Taehyung ngồi bên cạnh thấy người nhỏ không được vui bèn nhích người sát lại ôm lấy cậu.
2
"Sao thế?"
"Em muốn xuống biển."
"Không được, em xuống đó nguy hiểm lắm."
Mặt cậu càng lúc càng buồn bã hơn, đến biển mà không được xuống biển thì đến làm gì chứ. Nhưng những gì hắn nói cũng đúng, thôi thì đành ngồi đây xây lâu đài cát vậy.
5
Vì không muốn để cậu buồn, hắn quyết định ngồi đây mà không xuống biển nữa, kẻo lát nữa có người tủi thân rồi khóc thì khổ. Chỉ mất vài phút lâu đài đã hoàn thành, tiếc là nó chỉ tồn tại chừng ít giây vì bị cơn sóng ngoài kia đánh ngã. Jungkook chính là bất mãn vô cùng, sóng biển cứ canh lúc người ta vừa xây xong lại đánh vào bờ.
1
Hết cách cậu đành tìm một chỗ mát mà nghỉ ngơi. Khung cảnh này đúng là quá đỗi thơ mộng, cách xa tiếng ồn ở thành phố thật tốt quá đi mất, đợi sau khi hai em bé lớn, gia đình bốn người bọn họ sẽ lại đến đây lần nữa.
Lúc này cậu mới nhớ ra Min Yoongi và Park Jimin lúc nãy đi cùng giờ lại biến đâu mất. Có lẽ cậu không biết gã cố tình dẫn y đi xa hai người họ ra một chút để tiện nói chuyện, cứ mỗi lần định nói gì quan trọng là lại bị nhìn chằm chằm.
Điện thoại y lúc này đột nhiên reo lên, Kwon Joo Hyuk mỗi ngày đều gọi đến làm phiền khiến y cũng chẳng biết xử lí ra sao. Bàn tay ai đó từ phía sau rất nhanh đã tắt máy, khỏi cần nhìn cũng biết là Min Yoongi.
"Sao không tắt máy?"
"Tôi... tôi... tôi nghĩ nên nói rõ ràng với anh ta."
"Hai người đã chia tay rồi thì còn lí do gì để nói chuyện nữa, hay là em còn yêu tên đó?"
"Không phải đâu, chỉ là tôi muốn nói cho rõ ràng."
Thật hết nói nổi người này, tên tồi tệ đó thì cần gì nói chuyện đàng hoàng, một người chỉ biết nghĩ cho bản thân đến mức phản bội người yêu mình làm sao xứng với người tốt như Jimin.
"Đúng là ngốc hết chỗ nói."
Nói rồi gã quay lưng bỏ đi một mạch để lại y ngơ ngác nhìn theo.
"Sao lại mắng tôi chứ?"
Kim Taehyung cùng bé bầu đứng một góc nghe lén toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người họ. Hắn lắc đầu ngao ngán, nhìn y chạy đuổi theo gã, không phải cả hai đều ngốc như nhau sao, một người muốn tiến đến còn người kia cứ lùi lại, liệu mối quan hệ này sẽ có kết quả không đây?Tối đó cả bàn ăn vô cùng ngột ngạt vì sự giận dỗi của ai kia, mặt mày bình thường đã đáng sợ giờ lại càng sợ hơn, đến mức làm Jimin không dám gấp thức ăn là đã đủ hiểu. Suốt cả buổi nếu không phải cậu gấp thức ăn giúp chắc y chỉ ăn mỗi cơm trắng.
Kim Taehyung mặc kệ sự đời, chỉ lo chăm chú lột vỏ tôm cho cậu, bàn tay nhanh thoăn thoắt như đã quen với việc này, một lúc sau bát cậu đã đầy ụ tôm. Lột nhiều như này là muốn người ta béo chết hay sao đây?
"Tôi lột tôm giúp cậu luôn nhé?"
4
Y đang cắm đầu ăn, nghe thấy vội ngẩng đầu lên.
"Vậy... vậy tôi cảm ơn."
Tôm còn chưa kịp tới bát đã bị Yoongi cho vào miệng. Gã hậm hực lấy một con tôm đặt vào bát mình, sau khi lột vỏ xong liền đưa đến trước mặt Jimin.
"Cảm... cảm ơn."
Y vốn định cầm lấy nhưng người kia vội rụt tay lại.
"Há miệng ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!