Jungkook thẩn thờ bước từng bước về nhà, cậu không thèm gọi taxi, cứ đi bộ như vậy để suy ngẫm về mọi chuyện vừa xảy ra.
Cậu ở nhà chờ hắn ta đi công tác, mà không... có khi là đi cùng người con gái khi nãy chứ chẳng có chuyến công tác nào cả. Trong khi đó hắn ta lại lén lút ngoại tình ở bên ngoài.
Trời bắt đầu đổ mưa, càng lúc càng lớn, cứ như ông trời đang khóc thay cho cậu. Jungkook không tìm chỗ trú mà vẫn bước từng bước về nhà.
Cậu thật sự không nghĩ được bất cứ điều gì nữa rồi. Mọi suy nghĩ trong cậu cứ rối bời. Phải đối mặt với hắn ta thế nào đây? Nên tiếp tục hay dừng lại? Nhưng cậu rất yêu Kim Taehoon, đột ngột phải buông tay bảo cậu làm sao chấp nhận.
Tình yêu dù có lớn đến mấy cũng không thể nào bao dung cho sự phản bội!
17
Cậu cứ đi như vậy khoảng một lúc lâu mới về đến nhà. Đứng trước ngôi biệt thự rộng lớn lại càng làm cậu đau lòng. Mọi người ở đây đều rất tốt với cậu, ba mẹ, em trai hắn ta hay người giúp việc trong nhà đều quý cậu. Vậy mà người cậu yêu nhất lại khiến cậu đau lòng.
Ông bà Kim ngồi ngay phòng khách chờ cậu về, trời đã khuya, mưa còn lớn như vậy làm sao không lo cho được.
Vừa nhìn thấy Jungkook, bà Kim vội chạy đến.
"Jungkook, con đi đâu giờ này mới về, làm mẹ lo lắm có biết không?"
"Con xin lỗi, tại con không bắt xe được nên phải đi bộ về nhà."
"Cái thằng bé này, đã vậy sao không gọi cho Taehoon đến đón con?"
28
Nghe đến cái tên này nỗi đau trong cậu lại dâng lên.
"Anh ấy về rồi sao?"
"Nó mới về lúc trưa."
"Tại con không biết."
Cậu còn có thể gọi cho hắn tavsao? Tại sao khi không thấy cậu ở nhà Kim Taehoon lại không gọi điện hỏi cậu đang ở đâu? Chỉ cần một cuộc điện thoại thôi có lẽ cậu đã bỏ qua lỗi lầm của hắn ta. Đúng vậy, cậu đã từng điên rồ nghĩ rằng chỉ cần hắn ta thừa nhận lỗi lầm của bản thân thì cậu sẽ không ngần ngại mà bỏ qua mọi chuyện.
Kim Taeha thấy mặt cậu có vẻ không vui liền bước đến hỏi thăm.
"Anh rể, anh sao vậy?"
6
"Anh không sao."
"Anh Taehoon đang ở trên phòng, anh mau lên đó đi."
"Cảm ơn em."
Bước từng bước nặng trĩu lên từng bậc cầu thang, cậu không muốn đối diện với hắn ta ngay lúc này, nhưng dù sao cũng phải đối mặt một lần.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Kim Taehoon vội tắt máy cắt ngang cuộc điện thoại với ai đó. Đây có được gọi là chột dạ hay không?
"Em về rồi sao?"
"Vâng ạ."
Kim Taehoon bước đến ôm lấy cậu vào lòng, nhận thấy quần áo ướt sũng liền nhăn mặt buông cậu ra.
"Em dầm mưa ở đâu về vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!