Edit: Ngự Chi Tuyệt
Phạn Già La chậm rãi trả lời từng vấn đề của cảnh sát, hoàn toàn không có vẻ phiền chán hay hốt hoảng. Hắn vốn tưởng phải đợi ở cục cảnh sát, chơi trò anh công tôi thủ với những vị cảnh sát này một lúc lâu, lại không ngờ chỉ mất hơn một tiếng, cuộc điều tra đã kết thúc.
"Phạn tiên sinh, điền xong biên bản này là cậu có thể đi. Trước khi cậu được loại bỏ hiềm nghi, xin đừng tự tiện rời khỏi thủ đô Bắc Kinh."
- Trang Chân đưa một phần biên bản tới. Y đã sớm đoán được tạm thời sẽ không tra ra gì ở chỗ Phạn Già La, nếu không người này sẽ không chủ động tới cục cảnh sát để phối hợp điều tra. Cho dù cảnh sát hỏi cái gì, hắn chỉ cần một câu "trùng hợp" là có thể lấp liếm cho qua hết mọi chuyện, dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, dù có giam hắn ở cục cảnh sát cũng vô ích, sau 24 giờ cũng phải thả hắn đi như thường.
"Được."
- Phạn Già La cầm bút lên rồi điền đầy đủ nội dung.
Nữ cảnh sát phụ trách biên bản rướn cổ lên nhìn, đôi mắt tức khắc trừng to hơn quả trứng gà. Cô không ngờ Phạn Già La không học vấn không nghề nghiệp trong truyền thuyết lại có thể viết ra một tay nước chảy mây trôi như vậy, nét chữ cứ như rồng bay phượng múa, hơn nữa hắn còn đặc biệt văn nghệ, toàn bộ đều dùng chữ phồn thể, mặc dù không biết viết đúng hay sai, nhưng trông rất có trình độ.
"Sếp, vậy là xong rồi phải không?"
- Phạn Già La đã điền xong phần biên bản, trên đó còn có số điện thoại và địa chỉ nhà của hắn, thuận tiện cho cảnh sát liên lạc bất cứ lúc nào.
Trang Chân nhận lấy biên bản có chữ viết đẹp đến không tưởng, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, rồi lập tức gật đầu nói: "Cậu có thể đi."
"Có thể phiền anh đưa tôi ra bãi đậu xe không?"
- Phạn Già La mỉm cười hỏi, sau đó nhìn về phía nữ cảnh sát đã đỏ ửng hai má, giọng điệu hết sức nhu hòa: "Ngoài ra, có thể cho tôi mượn một cây dù không?"
Trang Chân nhàn nhạt ừ một tiếng, nữ cảnh sát thì nhanh chóng nói: "Đúng lúc hôm nay tôi có mua một cây dù, chuyển phát nhanh mới vừa gửi tới, che mưa lại che nắng. Cậu chờ chút, để tôi đi lấy cho cậu."
- Vừa dứt lời đã chạy đi mất, qua hơn một phút mới chạy về, cầm theo một cây dù vô cùng xinh đẹp trong tay, trên thân dù còn dính một chút giấy vụn và mảnh vụn nylon, dường như vừa được tháo ra khỏi bao bì.
Phạn Già La nhận lấy cây dù, nở nụ cười rất chân thành: "Cảm ơn cô, thật sự cô giúp tôi nhiều lắm, ngày sau tôi sẽ mua một cái tốt hơn trả lại cho cô. Dù rất đẹp, gu thẩm mỹ của cô thật tốt."
- Hắn tao nhã lễ phép gật đầu, đầu ngón tay trắng nõn bóc từng miếng giấy vụn và mảnh vụn ny lon ra rồi ném vào thùng rác, mọi cử động đều vô cùng tao nhã thanh lịch.
Đối mặt với bộ dạng này của hắn, nữ cảnh sát căn bản không nhớ nổi những tin hắc trên mạng kia, cũng không thể nào gắn bốn chữ "hung thủ giết người" lên người hắn. Trang Chân thì hoàn toàn không hề bị vẻ ngoài hòa nhã của hắn mê hoặc, gõ gõ cửa phòng thẩm vấn, thúc giục: "Phạn tiên sinh, tôi đưa cậu ra ngoài."
"Được, làm phiền anh!"
- Phạn Già La liên tục khom người cảm ơn, hắn nhìn về phía nữ cảnh sát mà cười ôn nhu một cái, sau đó chậm rãi rời đi.
Nữ cảnh sát bị nụ cười quyến rũ của hắn câu mất hồn vía, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, giương mắt nhìn hắn và sếp đi xuống lầu. Một nam cảnh sát trẻ từ phòng giám sát kế bên bước ra, đụng đụng bả vai cô, chua xót nói: "Hồn ơi mau về! Người ta đi nãy giờ rồi!"
"Mắt tôi tôi nhìn, bồi dưỡng chút tình cảm sâu đậm không được sao?"
- Nữ cảnh sát trợn mắt trắng.
"Lại còn bồi dưỡng nữa, cô không nhìn ra sao? Đó chính là một tên công tử bột tiêu chuẩn đó, ăn sung mặc sướng, giống hệt những gì trên mạng nói. Ngoài trời nắng chang chang, lại đang là mùa xuân nữa, nhiệt độ không cao không thấp rất thoải mái, căn bản không cần che nắng, cậu ta mượn dù làm gì? Còn không phải thấy cô đẹp muốn tán tỉnh cô sao! Ngay cả đồn cảnh sát cũng dám chọc tới, lá gan của cậu ta cũng lớn thật đó!
Tôi lập tức đi điều tra hành tung tối qua của cậu ta, nhất định phải túm được nhược điểm của cậu ta!"
- Nam cảnh sát thề son sắt.
Nữ cảnh sát căn bản không thèm để ý tới anh ta, cô đi tới bên cửa sổ, vươn cổ nhìn xuống, tiếp đó bị ánh đèn flash làm chói mắt tới mức không mở mắt ra nổi. Thì ra, không biết từ lúc nào, bên ngoài đã có rất đông phóng viên và fan hâm mộ của Cao Nhất Trạch tụ tập lại, hiện tại đang nháo nhào ầm ĩ. Do hiệu quả cách âm của phòng thẩm vấn quá tốt, nên cô mới không nghe thấy gì hết.
"Khó trách Phạn Già La lại nhờ sếp đưa cậu ấy ra bãi đậu xe."
- Nữ cảnh sát nhỏ giọng thầm thì một câu, lời còn chưa dứt thì thấy Phạn Già La và Trang Chân từ cửa tầng trệt bước ra.
"Ây da, coi chừng đó."
- Nữ cảnh sát có tầm nhìn rộng rãi, phát hiện có mấy fan hâm mộ trốn trong vành đai xanh ở cổng lớn, đang chuẩn bị chọi mấy quả trứng thúi ra, cô vội vàng lên tiếng cảnh báo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!