Chương 28: Bạch Mạc được nữ thần may mắn chiếu cố

Edit: Ngự Chi Tuyệt

Sau khi Phạn Già La về đến nhà thì lập tức nằm vào bồn tắm chứa đầy nước, chìm vào giấc ngủ say. Nếu sắp tới không có chuyện gì xảy ra, giấc ngủ này của hắn sẽ kéo dài suốt một ngày, hai ngày, ba ngày, và thậm chí là lâu hơn, cho đến khi có một luồng linh cảm nào đó đánh thức hắn. Dày đặc khắp bốn phía của tiểu khu là khói đen mà mắt thường không nhìn thấy được, chúng như bị điều gì đó thu hút, đang dần dần ngưng tụ trên bầu trời của tòa nhà số 1, sau đó tựa như sông biển chảy ngược mà đổ vào bồn tắm nhỏ nọ.

Không biết qua bao lâu, nước trong bồn vốn trong vắt thấy đáy đã biến thành màu đen, dần dần tỏa ra sương mù màu trắng, nhiệt độ trong nhà nhanh chóng giảm xuống dưới mức bình thường, mà những con vật như bọ, rắn, chuột, kiến, chim chóc các loại đã sớm tránh xa khỏi vòng xoáy do khói đen ngưng tụ thành nọ, chúng ẩn núp trong bóng tối, phát ra tiếng kêu to hoặc tiếng gầm rừ sợ hãi.

Mấy nhân viên bảo vệ đang tụ tập ở trạm gác đánh bài nhỏ giọng bàn tán: "Con gì kêu vậy? Nghe mà nổi hết óc ác!"

"Hình như là con cú."

"Tiếng cú kêu đâu có kinh khủng như vậy!"

"Tu hú đó. Lâu lắm rồi tôi mới nghe tu hú kêu. Người ta nói tu hú kêu vào ban đêm là gần đó nếu không phải có người chết thì cũng có tai họa!"

"Đừng nói nữa, bộ tiểu khu chúng ta còn ít tai họa hả?"

"Thật tà môn! Mấy anh có cảm nhận được không? Dạo này nhiệt độ của tiểu khu chúng ta thấp hơn bên ngoài đáng kể đấy. Lúc tôi tới làm vẫn đang ướt đẫm mồ hôi, nhưng sau khi vào tiểu khu thì phải mặc thêm một cái áo khoác."

"Đúng đúng, tôi cũng thấy vậy! Tối tôi ngủ còn phải đắp thêm chăn bông!"

"Lại là cái gì kêu vậy? Xì xì, như rắn thè lưỡi vậy."

"Bật tiếng ti vi lớn chút đi, chúng ta tiếp tục đánh bài!"

"Được được được, đánh bài đánh bài! Đánh mệt thì mấy anh chen chúc đỡ trong trạm gác này với tôi đi. Nhà trọ cách chỗ này khá xa, mấy anh cũng lười đi đúng không?"

"Bọn tôi cũng định vậy. Đánh bài, tôi làm địa chủ!"

Cả đám gắng gượng chống đỡ đánh bài suốt đêm, sáng hôm sau, lúc mặt trời xuất hiện bọn họ mới mang cặp mắt gấu trúc về nhà trọ ngủ. Mà Phạn Già La vẫn hoàn toàn không có động tĩnh, chẳng biết đến bao giờ mới tỉnh lại ——

Lúc Bạch Mạc về đến nhà không sớm cũng không muộn, vừa đúng 9 giờ tối. Thấy y lại tự lái xe về, bác Lý quản gia hết hồn, liên thanh năn nỉ y sau này đừng mạo hiểm nữa.

"Con không sao."

- Bạch Mạc thay dép rồi đi lên tầng 2, vừa đi vừa tháo cà vạt, cởi áo khoác, để lộ áo sơ mi dính đầy máu.

Nhìn thấy thảm trạng của y, bác Lý lại kinh hãi một trận, vội vàng gọi cho bác sĩ sống trong tòa nhà phụ nhanh chóng sang xử lý. Gần đây số lần thiếu gia gặp nguy hiểm càng lúc càng nhiều, ăn cơm, đi bộ, làm việc, thậm chí là lúc ngủ, đều có thể gặp phải tại nạn khó giải thích mà người thường khó lòng tưởng tượng.

Vì để đảm bảo tối đa sự an toàn cho thiếu gia, bác Lý chẳng những thuê vệ sĩ, mà còn đưa bác sĩ và cả một bộ thiết bị y tế đầy đủ vào nhà.

Bạch Mạc cảm thấy rất bất đắc dĩ trước những lời càu nhàu khuyên nhủ của ông, nhưng cũng cảm thấy hết sức ấm áp, vì vậy không hề phản bác một câu nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ bác sĩ tới băng bó. Y đảo mắt nhìn quanh phòng khách, phát hiện bác Lý lại thay đổi hết bài trí trong biệt thự, những nơi có góc nhọn đều được bọc lại bằng vải bông mềm, vật dụng dễ vỡ cũng được chuyển đi, dao kéo thì lại càng không thấy bóng dáng.

Vì bảo vệ y, bác Lý đã dốc hết tâm sức, không thì có lẽ y đã sớm chết mấy trăm lần rồi.

"Thiếu gia, bác khóa cửa phòng bếp rồi, chìa khóa ở chỗ bác, nếu con đói thì nói với bác, bác lấy đồ ăn giúp con. Bác bỏ phòng tập thể dục rồi, mấy thiết bị đó quá nguy hiểm với con. Dáng người không đẹp cũng không sao, còn sống mới là quan trọng nhất. Bác đã lắp thêm lan can chỗ cửa sổ sát đất trong phòng con, lần này bảo đảm con có té cũng sẽ không té xuống lầu.

Đúng rồi, bác còn lắp lưới bảo vệ bên ngoài cửa sổ của mỗi tầng nữa, lỡ con có té xuống, lưới bảo vệ cũng có thể đỡ được con..."

Bạch Mạc vô cùng kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp ứng, nội tâm lại tràn ngập cảm giác bi thương và hoang đường. Hóa ra y đã sống được đến mức này sao? Nếu trên đời thật sự có thần chết, chắc chắn tên của y sẽ được xếp đầu tiên. Hắn lẩn khuất trong bóng tối, thời thời khắc khắc sắp đặt những cạm bẫy chí mạng cho y, việc có thể sống sót hay không đã trở thành toàn bộ chủ đề của cuộc đời y.

Y không thể vui vẻ, cũng không thể hy vọng, mà chỉ có nỗi lo âu và sợ hãi vô biên vô tận.

Trong một khoảnh khắc, Bạch Mạc thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, trong đầu nghĩ mình còn giãy giụa làm gì, cuộc sống như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì, chi bằng chết quách cho xong! Nhưng mà một giây kế tiếp, một gương mặt trắng đến phát sáng và một đôi mắt đen sâu không thấy đáy chợt xông vào đầu y, khiến y đột ngột tỉnh táo lại.

Y mở bóp tiền ra, thấy bên trong quả nhiên chỉ còn 75 nhân dân tệ, vì vậy mỉm cười hạnh phúc: "Thật may không phải đang mơ."

- Y khẽ lầm bầm cảm thán, nội tâm cảm thấy yên bình chưa từng có.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn trà chợt ting ting reo lên, một đoạn tin nhắn hiện trên màn hình:[Tôi chống mắt lên coi khi nào anh quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ! So với kiên nhẫn với tôi, anh có tư cách đó chắc?]Không nghi ngờ chút nào, đây là do Bạch Lâm gửi tới, gã tuyệt đối sẽ không buông tha tài sản kếch xù Bạch gia, và gã tin chắc Bạch Mạc nhất định sẽ thỏa hiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!