Edit: Ngự Chi Tuyệt
Phạn Già La tựa hồ không ngờ Bạch Mạc sẽ dứt khoát như vậy, thế là khẽ cười trêu chọc: "Anh không sợ tôi là kẻ lừa đảo à?"
Bạch Mạc lắc đầu: "Tôi biết cậu không phải." – Đã đích thân trải nghiệm vận may do đối phương đưa cho, sao y lại có thể nghi ngờ được? Hơn nữa, dù người này là kẻ lừa đảo, y vẫn sẵn sàng thử một lần, dẫu sao y đã cùng đường rồi.
20 tờ tiền giấy mới tinh giống như cây quạt mà xòe ra trước mặt Phạn Già, Bạch Mạc nhìn cái bóp chỉ còn vỏn vẹn 75 nhân dân tệ, không khỏi có chút thất vọng. Rõ ràng mỗi ngày y ra cửa đều sẽ mang theo một số tiền mặt nhất định, không tới mức hơn 10 nghìn, nhưng ít nhất cũng có 5 nghìn, sao đến lúc cần dùng lại chỉ còn 2 nghìn chứ? May là số tiền người này mở miệng đòi vừa đủ số y lấy ra, nếu không thì nhục mặt rồi.
"2 nghìn đủ không? Tôi có thể chuyển khoản qua điện thoại."
- Bạch Mạc tràn đầy mong đợi mà hỏi.
Đầu ngón tay thon dài của Phạn Già La lướt qua mặt quạt tạo thành từ tiền giấy kia, giọng nói khe khẽ mềm mại tựa như một làn gió đêm: "2 nghìn là đủ rồi, hôm nay tôi chỉ cần tiền mặt thôi."
Bạch Mạc đưa tiền tới, ngoài mặt không nói gì, nhưng đáy mắt lại toát ra vẻ tiếc nuối. 2 nghìn may mắn là bao nhiêu? Liệu có đủ dùng không?
Phạn Già La không nhận tiền, mà khẽ cười nói: "Bạch tiên sinh thật sự là quý nhân của tôi, vào lúc tôi cần nhất thì đúng lúc xuất hiện."
Bạch Mạc lắc đầu cười khổ: "Tôi không dám làm quý nhân của anh đâu. Hoàn cảnh của tôi chắc hẳn anh cũng biết phải không?"
- Trước kia y không tin điều này, bây giờ lại vì mạng sống mà không thể không tin, thậm chí còn không ngại thử bất kỳ phương pháp nào để thay đổi số mệnh của mình.
"Tôi biết rõ hoàn cảnh của anh, vậy nên tôi mới nói gặp được anh là điều may mắn của tôi. Nếu hôm nay không có anh, tôi còn phải khổ não một phen nữa đấy."
- Phạn Già La cười nhu hòa, giọng nói mát lạnh tựa như suối ngọt an ủi Bạch Mạc đang thương tích đầy người.
Bạch Mạc không hiểu đối phương đang nói gì. Gặp được mình là điều may mắn? Lời này nếu đặt vào hoàn cảnh lúc trước thì rất phù hợp, nhưng bây giờ lại khiến y cảm thấy hơi khó chịu và xấu hổ. Có điều, trừ đi khó chịu và xấu hổ, y thế mà lại cảm động với sự an ủi và ấm áp mà thanh niên dành cho mình. Đã rất lâu rồi không có ai đối xử với y một cách bình thản như vậy.
Khi Bạch Mạc đang hãm sâu với nỗi niềm chua chát, hai tay của Phạn Già La đã nhẹ nhàng nắm lấy tay y và 20 tờ tiền giấy kia, thấp giọng hỏi: "Anh chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị cái gì?" – Mặt Bạch Mạc đầy vẻ khó hiểu.
"Chuẩn bị nhận lấy may mắn." – Giọng nói dịu dàng và tiếng cười trêu chọc khe khẽ của Phạn Già La quanh quẩn bên tai Bạch Mạc, khiến trái tim y tê dại. Nhưng một giây kế tiếp, y lập tức quên mất việc tìm tòi nghiên cứu cảm giác quái dị của mình, bởi vì chuyện càng quái dị hơn đã xảy ra, một luồng khí cực kỳ âm hàn đang tuôn trào khắp người y, tất cả đều tụ lại chỗ bàn tay bị Phạn Già La nắm, sau đó theo lỗ chân lông chui ra ngoài.
Đầu ngón tay cầm tiền của Bạch Mạc đều tê cóng, tâm trạng lại càng kinh hãi hơn. Y không biết luồng khí âm hàn này rốt cuộc là cái gì, là thật sự tồn tại, hay chỉ là ảo giác? Đương khi nội tâm đang tồn tại đồng thời hai loại nghi vấn, cánh tay của y chợt run cầm cập vì giá rét, rõ ràng đang sắp đến mùa hè, nhưng lại giống như rơi vào hầm băng. Vậy nên, tất cả những chuyện này đều là thật.
Bạch Mạc rất muốn hỏi Phạn Già La luồng khí lạnh đó rốt cuộc là cái gì, nhưng lại e ngại làm gián đoạn đối phương.
Sau khoảng hai ba phút, Phạn Già La buông tay của Bạch Mạc ra, đồng thời lấy 2 nghìn kia đi, cảm kích nói: "Cảm ơn anh, hôm nay có thể gặp được Bạch tiên sinh thật là quá tốt."
"Vậy là xong rồi hả?"
- Bạch Mạc không dám tin mà hỏi.
"Đúng vậy, xong rồi. Bạch tiên sinh, hẹn gặp lại."
- Phạn Già La cuốn tiền giấy lại thành một cuộn nhỏ, đặt bên thái dương, làm một động tác chào tạm biệt. Đương lúc Bạch Mạc vẫn còn đang sững sờ thì hắn đã đi xa, ánh đèn đường mờ vàng chiếu lên bóng lưng hắn, nhưng lại mơ hồ không thể chiếu rõ, giống như một làn sương mù tiêu tán trong bóng đêm.
Bạch Mạc nhìn chằm chằm bàn tay mới nãy còn lạnh thấu xương, hiện tại lại không ngừng bốc hơi nóng của mình, biểu cảm đờ đẫn lo âu đã bị vẻ mừng như điên thay thế. Từ sau khi Bạch Lâm rời đi, y có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình càng ngày càng trầm trọng, cho dù là mùa hè nóng bức, tay chân vẫn thường xuyên rét run; cho dù mỗi đêm ngủ đủ 7 tiếng, vẫn luôn mệt mỏi không chịu nổi; đầu óc thì rối một nùi, không thể nào suy nghĩ, cũng không thể nào đưa ra quyết sách.
Những vận xui đó là tới từ đâu? Suy cho cùng là do sự hồ đồ và không quyết đoán của y rước đến. Nếu cơ thể y luôn luôn khỏe mạnh, suy nghĩ luôn luôn rõ ràng, vậy thì y sẽ có đủ năng lực để xử lý hầu hết mọi công việc và rắc rối trong cuộc sống.
"Ra là thật."
- Bạch Mạc cố sức kiềm chế nội tâm kích động, nhưng vẫn không nhịn được mà quơ quơ hai tay nóng hôi hổi của mình. Cơ thể của y chưa từng ấm áp thế này, xương cốt chưa từng linh hoạt nhẹ nhàng thế này, tinh thần cũng chưa từng phấn chấn thế này; như thể trước kia mình bị trói hết tay chân, bò lổm ngổm trên đường đời đầy mọc bụi gai, di chuyển, ma sát gây thương tích khắp người; bây giờ lại hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, vung tay vung chân sải bước chạy nhanh về phía trước.
Một cảm giác sung sướng chợt dâng trào mãnh liệt, khiến cho Bạch Mạc muốn tru lên như một con sói trong màn đêm đen này. Nhưng y cố nhịn xuống, bởi vì thanh niên còn chưa đi xa, y xấu hổ với việc bày ra mặt ấu trĩ của mình.
Trợ lý lái xe đến trong sự hoảng hốt, do do dự dự hỏi: "Bạch tổng, tôi tìm một tài xế đưa anh về nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!